Tư Hành Bái hôm nay rất bận.
Dám ám sát hắn giữa ban ngày ban mặt, Tư thiếu soái đương nhiên sẽ không tiếp đãi lại một cách xuềnh xoàng.
Hắn mặc quân phục chỉnh tề, cùng với bá khí tiềm ẩn hóa ra lại hợp vô cùng, quyền binh, khí chất đều có đủ.
Hắn đi rồi, Cố Khinh Chu mới ngồi dậy rửa mặt chải đầu.
“Mình tối hôm qua đã ngủ ở đây?!” Cố Khinh Chu nhìn mớ hỗn độn trên giường, trong lòng có chút sợ.
May là Tư Hành Bái không có làm gì quá đáng với cô.
Nhưng mà giờ nghĩ lại cảnh mình bắn chết người kia, cả người không khỏi run sợ, gợn lạnh cả sống lưng.
Cô phải nhanh chóng quên đi hồi ức đó mới được.
Tư Hành Bái đã chuẩn bị cho Cố Khinh Chu bộ sườn xám Thiên Thủy Bích Bảo Khâm chi Hải Đường, một đôi vớ mỏng nhẹ trong suốt như pha lê, một đôi giày da dê, một đôi găng tay Thiên Lam Sắc Anh thức trường khoản, cùng một tấm choàng lông bạch hồ tinh xảo.
Lúc Cố Khinh Chu bị Tư Hành Bái lôi ra từ phòng khiêu vũ, cô vừa mới cởi áo khoác ra, chỉ còn lại có bao tay cùng áo sườn xám, nhưng hiện giờ cả hai món ấy cũng đều đã hư hại khá nhiều.
Có lẽ cô nên đổi xiêm y.
Nhìn mớ hỗn độn trên giường, cô đem chăn gấp lại cẩn thận.
Trên giường bây giờ thật sạch sẽ, chỉ còn lại hơi thở mát lạnh của Tư Hành Bái, giống như lúc hắn hôn lên môi cô.
Cố Khinh Chu nhíu mày, nhanh chóng vừa đem chăn gấp lại gọn gàng liền tức tốc bước xuống giường, không dám tới gần cái giường kia nữa.
Chỗ biệt quán này của Tư Hành Bái nhỏ nhưng rất đẹp, chỉ là một tiểu lâu tinh xảo hai tầng.
Bên ngoài tiểu lâu là một cái sân rộng, trong sân sạch sẽ, trồng đầy cây thường xanh, mùa đông khắc nghiệt thế này mà vẫn thấy được hàng cây xanh um tùm.
Một con đường đá nhỏ, đi thẳng sẽ ra tới cổng lớn.
Đường mòn hai bên là hai mảnh vườn hoa, giờ phút này không có dệt hoa trên gấm, bồn hoa có chút gì đó cô đơn.
“Mình làm sao trở về đây?” Cố Khinh Chu đứng ở bên cửa sổ nhìn ra, khẽ chau mày.
Cô đi xuống lầu, thấy trước cửa lớn phòng khách là hai gã phó quan cung kính nghiêm trang đứng gác.
Dưới bếp còn có một vị hầu gái, đã chuẩn bị xong đồ ăn.
“Tiểu thư, buổi sáng tốt lành.” Người hầu gái này tên là Chu tẩu, là người thân tín nhất của Tư Hành Bái.
Căn biệt quán này vốn dĩ không có sẵn người hầu, trước giờ đều là Tư Hành Bái tự mình làm lấy.
Bây giờ phái người tới là để hầu hạ Cố Khinh Chu.
Sở dĩ hắn làm vậy là đề phòng biến cố, hay đúng hơn là phòng giặc trong nhà.
“Buổi sáng tốt lành.” Cố Khinh Chu mỉm cười đáp lại, rất có lễ phép.
Chu tẩu nấu đầy một bàn đồ ăn sáng, có sủi cảo, mì sợi, cháo, bánh bao đậu đỏ, hai loại bánh kem Tây Dương, sữa bò nóng, nhiều đồ ăn đến vậy mà Cố Khinh Chu không ăn thì thật sự đã đạp hư tâm ý của nữ đầu bếp.
Mặc du rằng Cố Khinh Chu hiện không muốn ăn gì hết.
Cô đứng ở bên bàn, múc một chén cháo, chầm chậm uống.
Trước mắt cô vẫn lờ mờ nhìn thấy bóng dáng của cô bắn chết người, không khỏi rùng mình.
“Đồ ăn rất ngon, đa tạ Chu tẩu.” Cố Khinh Chu nói lời cảm tạ.
Chu tẩu thực vui sướng.
“Tiểu thư đừng khách khí như vậy, đừng có ăn ít như thế, lại ăn thêm cái bánh bao đi?” Chu tẩu dùng đũa gắp cho Cố Khinh Chu. Cố Khinh Chu nhận lấy nhưng chỉ ăn một cái.
Chu tẩu càng xem càng vừa lòng: Bà ở bên Thiếu soái hầu hạ người mười mấy năm này, nhìn Thiếu soái lớn lên, chưa bao giờ thấy Thiếu soái mang nữ nhân về nhà, Chu tẩu cùng Tư lão thái đều sốt ruột cả lên.
Lần đầu tiên mang về lại là một nữ tử có giáo dưỡng tốt như vậy, đoan chính dịu dàng, đàng hoàng phong phạm, Chu tẩu thích đến không được.
Nữ nhi này càng khách khí ôn nhu, Chu tẩu càng nhiệt tình.
“A di đà phật, đại thiếu gia rốt cuộc thông suốt rồi, thái thái trên trời có linh thiêng, cũng có thể an giấc ngàn thu rồi!” Chu tẩu yên lặng nhắc mãi.
Cơm sáng xong, phó quan chở Cố Khinh Chu đưa đến Cố Công quán.
Ngoại trừ Cố Khuê Chương, những người khác đều ở nhà.
Khi Cố Khinh Chu vào cửa, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người cô.
Cố Tương giật mình sửng sốt: “Tại sao nó lại có bộ xiêm y Anh Luân Phong mới nhất của Công ty Tân bách hóa?”
Bộ xiêm y này là thượng phẩm vừa ra mắt vào tháng trước, Cố Tương vốn đã thèm nhỏ dãi từ lâu, nhưng Công ty bách hóa người ta nói, bộ xiêm y này hiện giờ là đã cháy hàng, muốn mua thì phải tháng giêng năm sau mới có, và phải đặt cọc trước.
Tiền đặt cọc là năm trăm đồng.
Với số tiền lớn như thế, Cố Tương làm sao trả nổi?
Cố Tương cho rằng chỉ có những người cực phú cực quý trong thành mới có thể nhẫn tâm đi mua một bộ xiêm y quý giá đó.
Nhưng khi Cố Khinh Chu mặc vào, quả nhiên so với trong tưởng tượng của Cố Tương càng có phong phạm hơn người, hơn nữa khí chất như tăng thêm một bậc, làm cho con nha đầu nhà quê kia liền thay hình đổi dạng.
Cố Tương ghen ghét đến đỏ cả hai mắt.
“Em một đêm không về, rốt cuộc là chạy đi đâu vậy?” Cố Tương oán hận nói, “Còn thay đổi cả xiêm y!”
Tối hôm qua, đích thực có người của Tư công quán đã gọi điện thoại tới nói lão thái thái giữ Cố Khinh Chu ở lại Tư công quán, vì vậy mọi người mới không nghi ngờ gì.
Chỉ là lời này, đám người Tần Tranh Tranh nghe qua cũng biết Cố Tương là đang ghen ghét Cố Khinh Chu.
Nhưng mà, sắc mặt Cố Thiệu trắng bệch.
Vì chỉ có Cố Thiệu biết được Cố Khinh Chu đã đi đâu.
Một câu Cố Tương vô tình nói liền khiến cho người hiểu rõ mọi sự tình là Cố Thiệu đây chột dạ, anh cúi đầu xuống, không dám nhìn Cố Khinh Chu.
Đêm qua, em ấy đã cùng Tư thiếu soái ngủ rồi sao?
“Ở Tư công quán ấy.” Cố Khinh Chu ánh mắt vi liễm, từ trên mặt Cố Tương lướt qua, lạnh lùng hỏi, “Hôm qua không phải đã gọi điện thoại rồi sao?”
Cố Tương cứng họng, thiệt tức đến chết mà!
“Ngươi nói với ai vậy hả?!” Cố Tương giận dữ. Cô mới là trưởng tỷ, nếu cả Cố Khinh Chu còn không sợ cô, vậy uy nghiêm của bậc trưởng tỷ của cô còn là gì nữa.
“Nói với chị đó.” Cố Khinh Chu mỉm cười, không hề đem lời nói của Cố Tương để ở trong lòng.
Tần Tranh Tranh cũng giận.
Thấy Tần Tranh Tranh định nói điều gì, Cố Khinh Chu trầm tư chớp mắt một cái, hỏi bà: “Thái thái, ba vị tiểu thư người chọn người nào được đi học?”
Mẹ con Tần Tranh Tranh trên mặt tức khắc sương mù dày đặc, giống như bị sương che mù cả mắt, họ phải lặng lẽ rút quân.
Bọn họ bây giờ không còn tâm tư cùng Cố Khinh Chu tranh cãi.
Cố Khinh Chu cũng bước nhanh lên lầu. Nàng đem xiêm y cởi ra, thay đổi lại quần áo kiểu cũ của mình, chui vào trong ổ chăn lạnh lẽo, nghĩ không muốn rời đi.
Chợt Cố Thiệu từ cửa ngoài hành lang tiến vào, mang theo một làn gió lạnh.
“Chu Chu, cái người tối hôm qua........” Cố Thiệu trắng mặt, “Hắn là Tư thiếu soái phải không?”
“Dạ đúng.” Cố Khinh Chu đạo.
Cố Thiệu thấy cô nâng cổ tay trắng nõn thỉnh thoảng xoa ấn hai bên huyệt Thái Dương, không thể tin được cô tối hôm qua đã xảy ra cái gì.
Lúc bị bắt giam vào nhà giam Quân Chính phủ, Cố Thiệu biết được hắn chính là thiếu soái, chỉ là không biết vị thiếu soái nào, chỉ cho đó là vị đã cùng Cố Khinh Chu đính hôn.
Người ta là vị hôn thê của thiếu soái, danh chính ngôn thuận, Cố Thiệu lại có thể nói cái gì bây giờ.
Hắn tâm tình hạ xuống, giống như mối tình đầu ngây thơ mới chớm nở, giờ đã thành thất tình.
Hắn ủ rũ cụp đuôi quay về phòng mình.
Còn chuyện ngày hôm qua Cố Khinh Chu giết người, trong lòng đã rất nhiều phiền muộn, nên cũng không có tâm tình trấn an Cố Thiệu.
Buổi chiều, ánh mặt trời từ cửa sổ sau chiếu vào, ánh nắng phủ kín khiến căn nhà trở nên ấm áp tươi đẹp.
Cố Khuê Chương trở về nhà.
Sau đó, Cố Khinh Chu nghe được tiếng khóc, là của Tần Tranh Tranh.
Cố Khuê Chương đã quyết định, hai nữ nhi, ông chỉ cho lão Tam Cố Duy đi học trở lại, còn lão Tứ Cố Anh với lý do “Bệnh tật ốm yếu” nên tạm thời tu dưỡng một năm.
“Cha, người thương Tam tỷ hơn thương ta!” Lão Tứ Cố Anh khóc lớn.
Đồng thời, cô cũng càng thêm hận Cố Duy.
Tam di thái Tô Tô thấy thế, lặng lẽ cùng nàng hầu gái Diệu Nhi nói thầm: “Thấy chưa, Khinh Chu tiểu thư chỉ là tùy tiện dùng một kế sách, bọn họ liền đấu đá lẫn nhau.”
Đây chính là tính toán của Cố Khinh Chu.
Cái song bào thai kia của Cố gia nhìn qua cũng thấy không có hòa thuận gì. Lần trước lão Tứ đâm bị thương lão Tam, hai người đã có chút kiêng kị; hiện giờ chuyện đi học của cả hai mà chỉ một người được đi một người phải nghỉ, điều đó càng làm cho lão Tứ thêm hận lão Tam.
Bọn họ từ đây liền sẽ đối nghịch lẫn nhau, không thể sống hòa thuận như trước.
Ngoài mặt hai người sẽ vẫn diễn vở kịch thuận hòa chị chị em em, nhưng màn kịch đó có sụp đổ hay không chỉ còn xem là sớm hay muộn.
“....... Thái thái chỉ sợ là cách này còn nhẹ.” Diệu Nhi cười nhẹ, “Trong nhà này cái gì muốn sụp đổ hoàn toàn thì phải dữ dội hơn.”
“Lão gia hận nhất là có chuyện ầm ĩ ngay dưới mí mắt của ổng. Bọn họ sớm hay muộn cũng sẽ khai chiến, chờ bọn họ tự mình đấu đá lẫn nhau đến mức long trời lở đất, lão gia đương nhiên sẽ mất hết kiên nhẫn với họ rồi.” Tam di thái mỉm cười.
Cố Khinh Chu chính là chọn ra phương pháp thích hợp nhất để đối phó với mẹ con Tần Tranh Tranh.
Về điểm này, Tam di thái vẫn còn xa lắm mới đuổi kịp cô.
“Khinh Chu thật là lớn lên ở nông thôn sao?” Tam di thái nghi hoặc, “đa mưu túc trí như thế, con bé hoặc có người huấn luyện nó, hoặc là trời sinh nó đã cường giả.”
“Người cảm thấy tiểu thư là loại nào?” Diệu Nhi tò mò hỏi.
Tam di thái nghĩ nghĩ, nói: “Người sau, Khinh Chu sinh ra đã bất phàm.”
Diệu Nhi liên tục gật đầu.
Chuyện đi liền quyết định như thế.
Tần Tranh Tranh vì xiêm y, vì vũ hội, muốn hại Cố Khinh Chu, kết quả làm mất tiền đồ một nữ nhi, bây giờ hối hận cũng không còn kịp.
Quá mức ưu thương, Tần Tranh Tranh liền ngã bệnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...