Cố Khinh Chu hiện tại cùng Tam di thái là minh hữu, cho nên kế hoạch của mình, cô lặng lẽ nói cho Tam di thái.
Tam di thái nghe xong, mỉm cười.
“Khinh Chu, con thật là một con tiểu hồ ly.” Tam di thái nói nhỏ.
Bà không hề khách khí kêu Khinh Chu là tiểu thư, mà là gọi thẳng kỳ danh, mang theo cảm giác thân thiện quen thuộc.
Cố Khinh Chu cười cười.
“Tam di thái, người giúp con như vậy, sau người cầu việc gì con cũng sẽ cố gắng. Nhưng có vẻ việc đó rất khó làm, chẳng hay đó là việc gì?” Cố Khinh Chu hỏi Tam di thái.
“Ta có thể nói cho con biết, việc ta cần con làm, chỉ cần con cố gắng hết sức, tuyệt nhiên sẽ không tổn hại gì đến lợi ích của con.” Tam di thái mỉm cười, “Chỉ là hiện tại, thời cơ chưa tới.”
Cố Khinh Chu cười, nhìn đôi mắt hồ ly của Tam di thái, đột nhiên cảm thấy bản thân đã tìm được đồng loại rồi.
Nàng rất thích Tam di thái.
Tam di thái khôn khéo hơn người, luôn có vài phần gian xảo nhưng không điêu, cái này làm cho Cố Khinh Chu cảm động.
Hôm nay trời lại mưa, gió trời se lạnh, đem đá vũ hoa đường mòn ở đình viện cọ rửa sạch sẽ, phiếm đá như tỏa ánh sáng nhàn nhạt.
Cố Khuê Chương đêm qua nghỉ ở tại phòng của Nhị di thái Bạch Mộ, dậy sớm khí sắc cũng không tệ lắm.
Mẹ con Tần Tranh Tranh kia, mỗi người tựa như đã trải qua một đêm mất ngủ, uể oải ngồi ở nhà ăn, không dám nói lời nào, ánh mắt suy yếu vô lực.
Cố Khinh Chu hôm nay còn có việc, nàng tính ra ngoài một chuyến.
“Cha, Tư lão thái thái thân thể còn chưa khỏi hẳn, mấy ngày nay ngày nào trời cũng mưa, con nghĩ mình phải đến thăm người, giúp người xoa ấn, giảm bớt chứng đau khớp. Hôm nay con có thể đi không?” Cố Khinh Chu hỏi.
Cố Khuê Chương gật đầu.
Cố Khinh Chu đến Tư gia, đối với hôn sự của Cố Khinh Chu vừa có chỗ tốt; cũng vừa ý nghĩa, đối Cố gia cùng Cố Khuê Chương đều có lợi.
Đã có lợi, Cố Khuê Chương liền sẽ không ngăn trở.
Cố Khuê Chương thậm chí hỏi: “Có cần phải xe đưa con đi không?”
Cố gia chỉ có một chiếc ô tô, một tài xế, nếu là tặng Cố Khinh Chu, Cố Khuê Chương ra đường liền không ổn. Huống hồ tài xế là người của Cố Khuê Chương, để ông ta đi theo Cố Khinh Chu, Cố Khinh Chu không yên tâm được.
Cố Khinh Chu hôm nay đi là có chuyện khác, đi Tư Công quán chỉ là cái cớ ngụy trang.
“Không cần đâu cha, Người hôm nay không phải còn phải đi làm sao?” Cố Khinh Chu nói.
Cố Khuê Chương liền không hề miễn cưỡng.
Ăn cơm xong, Cố Khinh Chu thay áo nghiêm khâm sam màu đỏ rực, cổ áo cùng cổ tay có khâu một vòng lông bạch hồ, đỏ trắng đan xen, phụ trợ làm tôn lên khuôn mặt nhỏ tinh xảo của nàng.
Nàng mặc một váy màu trắng, mỗi bước đi càng thêm rực rỡ.
Cố Khinh Chu xuống lầu, mọi người nhìn nàng, trong lòng lại là cả kinh: Bộ xiêm y kiểu cũ này vậy mà nhìn thật diễm lệ, nhưng thiếu nữ mặc trên người lại không hề cảm thấy dung tục, ngược lại trông thật kiều diễm tich nghịch, như một đóa hoa đỏ tươi xinh. Mọi người đều cảm thấy đẹp.
“Muội muội có thấy không, Khinh Chu tiểu thư mặc xiêm y kiểu cũ thế nào cũng đều đẹp!” Nhị di thái Bạch Mộ cùng Tam di thái Tô Tô nói thầm.
Tam di thái gật đầu.
“Từ trước đến giờ cứ cảm thấy âu phục cùng sườn xám mới đẹp, không cảm được nghiêng khâm sam kiểu cũ cũng đẹp, ấy vậy mà thế nào Khinh Chu tiểu thư vừa tới liền có điểm bất đồng nhỉ? Ta thấy người khác đều quê mùa, chỉ có cô ấy ăn mặc thật hoa lệ.” Nhị di thái không nghĩ ra.
Tam di thái ngược lại minh bạch một chút: “Bởi vì xiêm y của Khinh Chu tiểu thư đều có thêm những điểm xuyết thời thượng. Nghiêng khâm sam của cô ấy, tất cả đều là dùng đường viền kiểu sườn xám mà may; cổ áo có khảm lông bạch hồ, vậy chẳng giống áo long choàng mà chúng ta hay mặc sao?”
Như lời Tam đi thái vừa nói, Nhị di thái ngộ ra nhiều điều.
Thần kỳ!
Nguyên lai Khinh Chu tiểu thư thế này lại diệu thủ linh hoạt.
“Khinh Chu tiểu thư, thực không giống một nữ hài tử sống ở nông thôn a.” Nhị di thái cảm thán, “Cô ấy giống như một cơ linh.”
Tam di thái nhấp môi không nói.
Cơ linh?
Dùng cơ linh này để hình dung Cố Khinh Chu, quá coi thường nàng! Nàng đâu chỉ là cơ linh, nàng thực còn giảo hoạt hơn vạn phần.
Nghe Nhị di thái cùng Tam di thái nói mà Tần Tranh Tranh thấy mệt, khổ cái là không nói nên lời cái loại mệt này.
Nhưng Cố Khinh Chu về nhà lâu như vậy, Tần Tranh Tranh sinh sự hết lần này đến lần khác, đều là tự mình hại mình, làm cho đầy người chật vật.
Bây giờ thật không biết lão gia đã bao lần mắng Tần Tranh Tranh, từ trước đó đâu có.
Tam di thái tâm tư phiêu xa.
Cố Khinh Chu không biết các bà là đang cực kỳ hâm mộ, ở trước cửa Cố Công quán đón xe kéo.
Bạt vải che mưa của xe kéo buông xuống, Cố Khinh Chu cái gì cũng nhìn không thấy, nàng tùy ý nói địa chỉ, bảo xa phu cứ đi thẳng trước; rồi đổi địa chỉ sau, Cố Khinh Chu đổi xe kéo, nói với xa phu kia rằng: “Đi Bình An tây lộ hiệu thuốc Hà thị.”
Cố Khinh Chu trong lòng ngực lấy ra hai lượng vàng thỏi, đây là của kiếm được từ Cố Khuê Chương. Cô không thể để ở trong nhà, định sẽ giao cho Mộ Tam Nương cất hộ.
Mộ Tông Hà là ân sư của Cố Khinh Chu, Mộ Tam Nương lại là muội muội của ân sư, Cố Khinh Chu vì thế mà tín nhiệm bà.
Xe kéo tới, xa phu đem bạt che mưa thả xuống, Cố Khinh Chu không thấy bất cứ thứ gì bên ngoài, nàng vô thức nhắm mắt ngủ gật.
Mơ mơ màng màng, Cố Khinh Chu cứ vậy mà ngủ.
Khi cô tỉnh lại liền cảm thấy một thứ gì đó quen thuộc mát lạnh, đó là hương xì gà.
Cố Khinh Chu giật mình một cái, theo bản năng muốn ngồi dậy, liền bị đỉnh xe đập thật mạnh một cái, ngã ngồi trở về chỗ ngồi.
“Ha.” Bên cạnh có người cười ra tiếng.
Ngẩng đầu, Cố Khinh Chu chạm đến một đôi mắt đen tuyền, mi mắt rõ ràng, là Tư Hành Bái.
Cố Khinh Chu kinh hô, xoay người muốn chạy thì bị Tư Hành Bái ôm ngang ôm: “Cẩn thận một chút, đừng lại đụng phải đầu!”
Tư Hành Bái bảo vệ đỉnh đầu của cô.
Đây là trên xe của Tư Hành Bái.
Cô đi ra từ cửa của Cố gia, Tư Hành Bái liền biết được hành tung cô, cho nên liền theo dõi cô.
Thấy cô cư nhiên ngồi trên xe kéo thượng ngủ, Tư Hành Bái bình sinh hiếm thấy.
Vì thế, Tư Hành Bái tay chân nhẹ nhàng ôm cô trở về ô tô của mình, cô ấy vậy mà còn chưa tỉnh, chỉ trở mình một cái rồi lại tiếp tục ngủ.
Ước chừng ngủ đến nửa canh, cô rốt cuộc cũng chịu mở mắt.
Tư Hành Bái cũng lẳng lặng ngắm nhìn cô đúng nửa canh giờ.
Hôm nay mang theo tài xế riêng, Tư Hành Bái an vị ở hàng ghế phía sau, cùng Cố Khinh Chu sóng vai dựa gần.
“Tôi như thế nào lại ở trên xe anh?” Cố Khinh Chu hút khí, nhẹ nhàng xoa đầu.
Tư Hành Bái giúp cô xoa.
Hắn lo xoa ấn đầu cô, không thèm trả lời.
“Anh tìm tôi có việc?” Cố Khinh Chu lại hỏi.
Tư Hành Bái bạc môi mỏng, đôi mắt thâm thúy có hàn ý lưu luyến, bàn tay to phủ đầy vết chai mỏng nâng cằm cô.
Cái cằm nhỏ nhắn mềm mại, đôi môi phấn nộn, khó khăn lắm mới có thể nâng lên. Tuy rằng không đủ tuyệt diễm, nhưng nhìn kỹ cũng tinh xảo, một phân không nhiều một phân không ít, lại có điểm vũ mị.
“Cô đã tìm được Tư Mộ?” Hắn hỏi Cố Khinh Chu.
Hắn nâng cằm Cố Khinh Chu, làm Cố Khinh Chu lâm vào hoàn cảnh xấu, Cố Khinh Chu tránh thoát.
Tư Hành Bái bàn tay hơi hơi dùng sức, kiềm chặt cô, hỏi lại: “Là cô tìm được Tư Mộ?”
“Phải.” Cố Khinh Chu tránh không được, đành trả lời.
“Như thế nào tìm được, hai người nhận ra nhau?” Tư Hành Bái môi nhấp đến càng khẩn, khóe môi độ cung vừa đủ biểu hiện ra hắn là đang tức giận.
Cố Khinh Chu đúng sự thật trả lời, đem chuyện ngay từ đầu cô phát hiện ra Tư Mộ, tất cả kể cho Tư Hành Bái.
“Bảo bối, em vậy là không có thông đồng Tư Mộ?” Tư Hành Bái thần sắc hạ xuống.
“Không có!” Cố Khinh Chu trả lời dứt khoát.
Tư Hành Bái vừa lòng, đáy mắt hàn ý dần dần thu lại, con ngươi có chút độ ấm, hắn buông lỏng ra Cố Khinh Chu.
“Đừng quên em là người của ta. Cơm ta chưa ăn, không phải là ta không muốn ăn, mà là đợi em thành thục. Nếu ta chưa dám lấy, mà em đã bị người khác nhanh chân đến trước, thì ta sẽ giết kẻ đó, đem hắn lột da rút gân.
Bảo bối, nếu em không nghĩ sẽ liên lụy người khác, thì hãy biết quy quy cũ cũ. Nếu trong lòng có tâm tư khác, hãy xem tấm da rắn của mình có đủ chắc không!” Tư Hành Bái cúi người, khẽ cắn vành tai Cố Khinh Chu, nói thầm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...