Người khách của Đốc Quân phủ, đến từ Côn Minh.
Cố Khinh Chu nhớ tới chuyện mấy ngày hôm trước.
Tư Hành Bái cũng nói qua Côn Minh, cũng nói qua sân bay, Cố Khinh Chu theo bản năng cảm thấy việc này cùng Tư Hành Bái có quan hệ.
Hơn nữa phu nhân kia còn mang theo một vị tiểu thư mười bảy mười tám tuổi, Cố Khinh Chu thực mẫn cảm, trong lòng cảm thấy bất an.
"Khinh Chu, tỷ mua cho các ngươi trang sức cùng điểm tâm." Nhan Lạc Thủy cao hứng ra nghênh đón.
Lạc Thuỷ mua vịt hoa quế từ Nam Kinh trở về, đây là Cố Khinh Chu nhớ mãi không quên.
Giữa trưa ở Nhan gia ăn cơm, nhị tẩu của Lạc Thuỷ - Mạn Huệ còn không có trở về, ngồi ở bên cạnh nói đến chuyện của Trình phu nhân cùng Trình tiểu thư và Trình thiếu soái rời đi lúc nãy.
"Mẫu thân, mẹ nói Trình phu nhân mang theo bọn nhỏ đến Nhạc Thành chơi, không đơn giản là đi chơi phải không?" Mạn Huệ hỏi.
Trong lòng Nhan thái thái phi thường rõ ràng mục đích của Trình gia.
Cố Khinh Chu ngồi ở bên cạnh, Nhan thái thái không muốn nói chủ đề này, cười ngắt lời: "Chính là tới chơi, Trình Đốc Quân muốn đi Nam Kinh báo cáo công tác, bọn họ đi ngang qua tới chơi một chuyến, quá mấy ngày còn phải đi Nam Kinh a."
"Con nhìn không giống, Trình phu nhân luôn hỏi thăm Đại thiếu soái a, mẫu thân không phát hiện sao?" Mạn Huệ cười nói.
Lời nói này của Mạn Huệ vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy tất cả mọi người đều trầm mặc, tất cả mọi người đều cúi đầu ăn cơm, đặc biệt là Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh, Cố Khinh Chu lại hơi sửng sốt.
Nhan thái thái đá mắt cho con dâu.
Mạn Huệ không hiểu ra sao, nhìn xem cái này, lại nhìn xem cái kia, đều không bắt được trọng điểm.
Nữ nhân đều thích tám chuyện a, như thế nào có sẵn chuyện để tám, các nàng lại toàn tránh mà không nói?
Cố Khinh Chu gắp khối thịt vịt, chậm rãi xé mở ra ăn, nhạt như nước ốc.
"Côn Minh sắp muốn xây cái sân bay." Tư Hành Bái đã từng dùng một loại ánh mắt tham lam, nói cho Cố Khinh Chu.
Hắn có chủ ý chiếm sân bay ở Côn Minh, Cố Khinh Chu từ trong ánh mắt hắn là có thể nhìn ra được, hắn nhất định phải có được, khả năng sẽ dùng hết thủ đoạn.
Tư Hành Bái lại nói qua: "Qua năm lại đón hai người khách quan trọng, cùng nghĩa phụ nàng tiếp đãi thương lượng."
Khách, có thể chính là Trình gia ở Côn Minh hay không?
Tư Hành Bái đã sớm biết bọn họ muốn tới, hay là hắn ra mặt mời bọn họ tới?
Cố Khinh Chu lại nghĩ tới lời Tư Hành Bái nói, hắn tương lai phải cưới thái thái thế gia vọng tộc, cường cường liên hôn, phụ trợ hắn đánh qua Trường Giang, thống nhất Hoa Hạ.
Trình gia hiển hách, hơn nữa có người Mỹ chống lưng.
Cố Khinh Chu nghĩ đến đây, trong lòng dần dần sáng tỏ. Tâm nàng giống như bị bao phủ bởi tầng băng thật dày, trong suốt rõ ràng, cái gì cũng đều thấy được; lại vừa lạnh lẽo rét lạnh, đông lạnh đến không có sự sống.
Thời điểm hiểu lầm lần trước, hắn muốn cùng Thái Ca Cao kết hôn, Cố Khinh Chu giận dữ, không tiếc lấy súng muốn giết hắn.
Hiện tại rốt cuộc lại không phải loại phẫn nộ này rồi, trong lòng thực bình tĩnh, thậm chí bi thương.
Càng là thấy được rõ ràng, càng là bất lực.
"Đến Nam Kinh chơi sao?" Bên kia, Hoắc Long Tĩnh đánh vỡ sự trầm mặc, hỏi Nhan Lạc Thủy.
"Cùng với Nhạc Thành mà so sánh, thì nó tựa như cổ thành, cho dù là có tổng thống phủ ở đó, vẫn là cổ kính. Chúng ta đi ăn mấy tiệm ăn nổi danh, giống Lục Xuân Đường; đêm lại đi dạo sông Tần Hoài, đi đến Thanh Lương Tự." Nhan Lạc Thủy cười nói, "Đại tỷ hắn đều an bài tốt mấy ngày hành trình, quả thực là mã bất đình đề*. Ban ngày ăn nhậu chơi bời, ban đêm không phải vũ hội thì chính là mạt chược, ta đều không có ngủ đủ 10 tiếng một ngày."
(* Nghĩa là ngựa không dừng vó, một khắc cũng không dừng lại --> liên tục)
"Mới mấy ngày nay, khẳng định muốn để muội chơi cho đã." Nhị tẩu Mạn Huệ tiếp lời.
Đề tài này liền nhắc tới.
Nhan Lạc Thủy nói đến Nam Kinh ăn nhậu chơi bời, mới mẻ thú vị, Nhan thái thái cùng Hoắc Long Tĩnh lại ở bên cạnh hát đệm, Cố Khinh Chu khi rảnh rỗi cũng xen mồm một câu, hoàn toàn liền bỏ qua chuyện của Trình gia.
Nhan Lạc Thủy rất có hứng thú, có thể nhìn ra được nàng ấy phi thường vui mừng.
Chuyện của Tây Nam Trình gia, Cố Khinh Chu cũng làm bộ không biết.
Nàng thậm chí nghĩ: "Nếu là Tư Hành Bái cẩn trọng muốn chiếm tiện nghi Trình gia, thậm chí cùng Trình gia kết thân, như vậy ta liền càng có cơ hội đào tẩu."
Khi đó, Tư Hành Bái sẽ thả lỏng cảnh giác đối với Cố Khinh Chu.
Dù sao là phải đi, cái tiền đề lớn này sẽ không thay đổi, tùy tiện để hắn cưới ai cũng được.
Cố Khinh Chu sắp khai giảng, ăn cơm lúc sau, Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh rủ nàng đi mua xiêm y, đặt mua văn phòng phẩm, thuận tiện đi xem phim.
"Nam Kinh cái gì cũng tốt, chính là xem phim không có phương tiện." Lạc Thuỷ kể, rồi mới lại nói, "Điểm này ta thật ra không ngại."
Các nàng im bặt không nhắc tới Trình gia ở Côn Minh, thật giống như không biết việc này.
Cố Khinh Chu cũng không muốn mất hứng.
Thời điểm đi dạo phố, Hoắc Long Tĩnh nói: "Quay đầu lại đi Cát Xương xã ăn cơm đi? A ca ta nói, hương vị món ăn ở Cát Xương không tồi, ta gần đây cũng muốn ăn."
"Được a." Cố Khinh Chu phụ họa.
Thời điểm các nàng đến, bàn ghế trên lầu có người dùng xong rồi, Hoắc Long Tĩnh đang cùng tiểu nhị dọn dẹp, Cố Khinh Chu thấy được Tư Hành Bái.
Tư Hành Bái là cùng một vị nam sĩ cùng nhau xuống lầu.
Nhìn thấy các nàng, Tư Hành Bái lược cảm giật mình, đi tới nói: "Các ngươi tới ăn cơm?"
Hắn nhìn Cố Khinh Chu, thấy cổ áo nàng bị áo choàng làm cho gấp vào trong, Tư Hành Bái duỗi tay, muốn thay nàng vuốt phẳng góc áo.
Cố Khinh Chu cảnh giác, trốn về sau, tay của Tư Hành Bái liền ngừng ở giữa không trung.
"Đúng vậy, thiếu soái." Nhan Lạc Thủy trả lời.
Nam nhân đi cùng hắn, cũng đi tới chào hỏi.
"Hành Bái, ngươi quen họ?" Nam nhân này ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, thành thục ổn trọng, da thịt có phần trắng, lại trắng như là không có chút máu.
Khí sắc hắn rất kém, rất có phần suy yếu, mắt không có sáng, mà âm u dày đặc.
"Uhm." Tư Hành Bái cười nói.
Nữ hài tử là thục viện, Tư Hành Bái cũng không giới thiệu, chỉ là kêu ông chủ, kêu ông ta xếp thêm ghế thêm cho các nàng.
"Vị tóc dài kia, sinh ra thật đẹp." Thời điểm bọn họ lên lầu, nam nhân thử thăm dò, nhìn Tư Hành Bái, nói.
Động tác thân mật của Tư Hành Bái, dừng ở trong mắt người khác, là thực rõ ràng, hắn cùng Cố Khinh Chu quan hệ không bình thường.
Mấy nữ hài tử, chỉ có Cố Khinh Chu là xoã tóc, thật dài và mềm mại, rối tung ở trên vai, bưng kín cổ, thật ấm áp.
Tư Hành Bái quay đầu, ánh mắt thâm thúy, không lộ dấu vết, nói: "Phải không? Ngươi rất có mắt."
Thanh âm hắn bình thản, ánh mắt lại vô cùng sắc bén, làm trong lòng người này chấn động, theo bản năng sợ phát khiếp.
Người này kêu Trình Mãn, là trưởng tử Đốc Quân Tây Nam - Trình Trĩ Hồng, Tư Hành Bái cùng hắn từng có một chút kết giao, giúp qua hắn một chút chuyện vặt.
Lần này cả nhà bọn họ lên Thượng Bắc, khi đi ngang qua Nhạc Thành, Tư Hành Bái thực chủ động tiếp đãi hắn, Trình Mãn cũng cảm nhớ ân tình của Tư Hành Bái.
Nhưng thật ra mà nói, Tư Hành Bái không thích người tên Trình Mãnh này.
Trình Mãnh người này, bên ngoài thập phần ân nhu, không có khí khái nam tử gì, đảo như là hạng người âm tàn nhẫn độc, cùng phụ thân hắn hoàn toàn không giống nhau.
Bọn họ đang nói chuyện, có chiếc ô tô ngừng ở cửa.
Một nữ hài tử ăn mặc kiện phong sưởng màu hồng phấn, chân mang đôi ủng da ngắn được khảm bạch hồ mao, uyển chuyển nhẹ nhàng dừng ở trước mặt bọn họ.
"Bái ca ca!" Nữ hài tử hận không thể lập tức bổ nhào vào người của Tư Hành Bái.
Nàng ta chính là con gái duy nhất của Tây Nam Đốc Quân - Trình Du, tính cách hoạt bát rộng rãi, cùng tuổi với Cố Khinh Chu, lại so với Cố Khinh Chu thiên chân hơn rất nhiều.
Nàng ta thích Tư Hành Bái, từ ánh mắt của nàng ta là có thể nhìn ra được.
Tư Hành Bái theo bản năng liếc mắt về lầu 2.
Trên ghế lô phòng chờ lầu hai, có người quang minh chính đại ghé vào cửa sổ nhìn xuống xem.
Là Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu đứng ở cửa sổ, quang minh chính đại theo dõi, đầu tóc thật dài đón gió lưu luyến, có cuộn sóng màu đen đạm lay động.
Trong lòng Tư Hành Bái tự nhiên kiên định, ấm áp, thậm chí muốn đi lên trên lầu, đem nàng ôm vào trong ngực mà hôn.
Hắn liền thích nàng gióng trống khua chiêng nhìn chằm chằm như thế, thật giống như hắn là của nàng, cũng chỉ là của nàng, nàng nhìn chằm chằm mới đúng tình hợp lý!
Tư Hành Bái bất động thanh sắc, cười đem Trình Du đẩy ra: "Lấy lòng ta?"
"Đúng vậy!" Trình Du tiếp tục dán tới, như bạch tuộc giống nhau, "Bái ca ca, chúng ta đi xem phim được không?"
"Ta chưa bao giờ xem phim." Tư Hành Bái nói, "Muốn xem, ta chỉ cùng lão bà của ta xem."
Mặt của Trình Du, nóng đến đỏ bừng.
Nàng ta hiểu lầm, thẹn thùng mang theo sự nhảy nhót, nói: "Bái ca ca, ngài người này thật xấu, chiếm tiện nghi ta! Đại ca, huynh giúp muội nói một câu nha!"
Trình Mãnh thật sự chịu không nổi dáng vẻ kệch cỡm của muội muội hắn, muốn cách xa nàng ta vài phân.
Trình Du xinh đẹp rộng rãi, tự nhiên hào phóng, như thế nào lại ở trước mặt Tư Hành Bái, những ưu điểm đó hoàn toàn không có? Trình Mãnh thật muốn làm bộ không quen biết nàng ta.
Nữ nhân ở trước mặt nam nhân mình thích, liền cùng ngu ngốc giống nhau, làm ra vẻ các loại.
Chiếc xe kia, còn có Trình phu nhân cùng Trình tam thiếu gia - Trình Quỳ ngồi.
"A Du." Trên xe, thanh âm Trình phu nhân uyển nhu êm tai, gọi Trình Du.
Trình Du không có cách nào khác, chỉ phải lên xe.
Chợt, chiếc xe này chạy đi rồi; Trình Mãnh ngồi xe của Tư Hành Bái, xe Tư Hành Bái theo sát đi.
Thời điểm rời đi, Tư Hành Bái đem bàn tay đưa ra ngoài cửa sổ xe, hướng tới nữ nhân trên lầu ngoéo một cái, rồi mới lại vẫy vẫy tay cáo biệt.
Khóe môi hơi cong, tâm tình Tư Hành Bái tốt tới đỉnh điểm rồi.
Cố Khinh Chu nhìn sau một lúc lâu, ngay từ đầu có chút tức giận, sau tới khi nghe hắn nói "Chỉ cùng lão bà của ta đi xem phim", trong lòng tự nhiên có một chút dương quang tiến vào.
Thời điểm hắn hướng về nàng khoa tay múa chân, Cố Khinh Chu thấy được.
Nàng không muốn cười, thậm chí có chút mất mát, nhưng là nàng nhịn không được mà mỉm môi.
Tư Hành Bái nhất định biết, nhất định biết động tác khoa tay múa chân của hắn làm nàng vui vẻ.
"Nhìn chằm chằm cái gì vậy?" Ở phía sau, Nhan Lạc Thủy nhìn thấy Cố Khinh Chu lộ ra vẻ tươi cười, liền trêu ghẹo nàng, "Như thế nào, tiểu yêu tinh kia có ăn nam nhân của muội không?"
"Nói bậy bạ!" Cố Khinh Chu lẩm bẩm.
Nàng cùng Tư Hành Bái chi gian, là không thể thấy ánh sáng.
Nhan Lạc Thủy cùng Hoắc Long Tĩnh dường như biết được đây là kiêng kị, cũng chưa bao giờ ở trước mặt nàng trêu chọc, thẳng đến giờ khắc này.
Khi các nàng cơm nước xong rời đi, Cố Khinh Chu vừa muốn lên xe, liền nghe được tiếng kèn phía sau.
Vừa quay đầu lại, nàng nhìn thấy xe của Tư Hành Bái ngừng ở cách đó không xa.
Nhan Lạc Thủy buồn cười, đẩy Cố Khinh Chu: "Mau đi qua đi."
"Muội lại không quen biết hắn!" Cố Khinh Chu nói, nàng vẫn muốn lên ô tô Nhan gia.
Kết quả, xe Tư Hành Bái liền theo một đường, vô thanh vô tức tới cửa Nhan công quán rồi.
Khi Cố Khinh Chu xuống xe, liền cảm giác có bóng người nhằm về phía nàng, Tư Hành Bái nắm cánh tay nàng.
Cố Khinh Chu cả kinh.
"Tự mình đi theo ta, hay là muốn ta ôm nàng đi?" Tư Hành Bái thấp giọng hỏi.
Nhan Lạc Thủy thực thức thời bước nhanh vào trong nhà, không đợi Cố Khinh Chu.
Cố Khinh Chu nói: "Buông tay, ta đi theo ngươi!"
Lên ô tô, Cố Khinh Chu ngồi ở ghế phó lái.
Xe Tư Hành Bái chạy đi, Cố Khinh Chu đột nhiên nói: "Ngươi người này thật thiếu đạo đức!"
"Ta như thế nào lại thiếu đạo đức?" Tư Hành Bái bật cười, "Ta lại làm chuyện thật có lỗi với nàng sao?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...