Hai người lôi qua kéo lại trong hành lang.
Hà Minh Huân sợ ảnh hưởng đến hình tượng của bản thân nên dứt khoát nắm tay Lương Đồng Tâm kéo như bay xuống lầu, đi đến con phố phía sau ít người qua lại.
Con phố phía sau chỉ mở một ngọn đèn đường, trên đường tối mịt không thể nhìn thấy người đi đường qua lại.
Lương Đồng Tâm gạt tay Hà Minh Huân ra, không hỏi gì cả chỉ là ngơ ngẩn đứng bên cạnh bờ tường, không nói một lời.
Hà Minh Huân đút hai tay vào túi quần, cúi đầu, nặng nề thở dài: "Thật ra…Anh vẫn luôn xem em như em gái của mình."
"Trước đây anh không nói, bây giờ mới nói với em.
Anh là muốn bình đã mẻ lại sứt nữa sao?" Lương Đồng Tâm khàn giọng hỏi.
Hà Minh Huân nhất thời nhíu mày, không nhịn được đáp trả: "Đồng Tâm, em đừng nói khó nghe như vậy.
Dù sao hai chúng ta cũng là bạn học cấp ba, lại ở quê lên thành phố.
Nhưng anh là sinh viên chính quy, tương lai xán lạn, còn em chẳng qua chỉ là sinh viên cao đẳng mà thôi.
Sau này cũng chỉ có thể tìm được một công việc ổn định thu nhập ít ỏi.
Hơn nữa, trong một năm nay, em đưa tiền cho anh xài chẳng qua chỉ là muốn đầu tư vào anh, đợi sau này anh thành công rồi sẽ cưới em làm vợ, dẫn em đến sống trong thành phố mà thôi!"
"Anh nghĩ em như vậy sao?" Lương Đồng Tâm khó tin nhìn Hà Minh Huân.
Hà Minh Huân ngước mắt nhìn Lương Đồng Tâm hỏi ngược lại: "Nếu không thì sao? Em vốn dĩ là một cô gái như vậy!"
"Nếu anh đã nói vậy thì em muốn anh trả lại toàn bộ số tiền mà em đã đưa cho anh một năm nay! Trả cả vốn lẫn lãi không thiếu một đồng!" Lương Đồng Tâm tức giận giơ tay về phía Hà Minh Huân.
Hà Minh Huân liếc mắt nhìn Lương Đồng Tâm, chẹp miệng, hơi nghiêng người nói: "Thấy chưa! Anh nhìn người rất chuẩn.
Em quả nhiên là người như vậy.
Thôi đi, ai bảo em là con gái nhà quê chứ.
Con người không có ý chí thì thôi đi, đã vậy trong mắt lúc nào cũng chỉ có tiền tiền tiền.
Đúng là bó tay."
"Anh..." Lương Đồng Tâm giơ tay lên, giận đến nghiến răng, ngón tay chỉ vào mũi Hà Minh Huân muốn nói lại thôi.
Hà Minh Huân tiện tay lấy ví tiền từ trong túi quần ra, sau đó rút tiền ra nhét vào bàn tay đang nhắm vào mũi anh ta của Lương Đồng Tâm.
"Đồng Tâm, em không xứng với anh.
Từ thân phận, trình độ học vấn đến gia thế không có cái nào xứng với anh.
Hơn nữa, sau này nếu anh cưới em, thì đồng nghĩa với việc cưới cả nhà em.
Không chỉ nuôi em còn phải nuôi bà mẹ keo kiệt, ông bố tàn tật còn có người anh trai vô dụng của em, anh cũng phải nuôi luôn.
Cứ như vậy, sau này anh sẽ rất mệt mỏi.
Tiền này em cầm trước đi, cứ xem như là tiền bồi thường anh trả cho em.
Đợi sau này anh tốt nghiệp nghiên cứu sinh xong, tìm được công việc tốt sẽ trả cả vốn lẫn lãi cho em." Hà Minh Huân vừa thở dài vừa cảm thán nói.
Nhưng không ngờ Lương Đồng Tâm lại cầm tiền quăng vào mặt Hà Minh Huân.
Hà Minh Huân ngây ra nhìn Lương Đồng Tâm nhưng cũng không tức giận vì Lương Đồng Tâm lại nhục nhã anh ta như vậy, mà anh ta chỉ ngồi xổm xuống nhặt từng tờ tiền một.
Lương Đồng Tâm ngạc nhiên nhìn Hà Minh Huân nhặt từng tờ tiền lên, sau đó nhét lại vào trong ví tiền của mình.
Hà Minh Huân mất kiên nhẫn lẩm bẩm nói: "Tiền này là do em không muốn lấy đấy nhé.
Bỏ đi, là anh sai trước, em giận cũng phải."
"Hà Minh Huân, chúng ta là bạn học cấp ba ba năm, lên đại học yêu nhau cũng gần một năm rồi.
Em thật không ngờ anh trừ chân đạp hai thuyền ra lại còn là một người giả tạo như vậy!" Lương Đồng Tâm nghẹn ngào nói.
Cô thật sự không ngờ, lúc cô vừa học vừa làm, mỗi cuối tuần đều đến chăm sóc anh ta thì anh ta lại gạt cô hẹn hò với một nữ sinh khác trong trường hơn nữa còn sống chung với người ta.
Hà Minh Huân liếc nhìn Lương Đồng Tâm, im lặng một hồi, bản thân cũng không biết nói gì cho phải, thế là liền buồn bực hừ một tiếng sau đó xoay người rời đi.
Sao anh ta phải đứng đây tính toán chi li với cô chứ?
Dù sao thì mọi việc cũng đã bại lộ, từ đây về sau anh ta và cô đường ai nấy đi.
Thật ra, Lương Đồng Tâm đẹp hơn Lâm Nhã Chi rất nhiều nhưng xuất thân của cô lại không bằng Lâm Nhã Chi.
Làm Nhã Chi là người ở thành phố Lâm Hải.
Nhà cô ta còn có rất nhiều căn hộ khác ở thành phố Lâm Hải này.
Ba mẹ cô ta cũng được mấy nhân vật lớn có thế lực lớn ở thành phố Lâm Hải này nâng đỡ.
Nếu sau này anh ta có thể cưới được Lâm Nhã Chi anh ta có thể đỡ phải phấn đấu mười năm.
Nhưng nếu sau này anh ta cưới Lương Đồng Tâm, thì anh ta sẽ khổ cả đời.
Cứ so sánh như vậy, Hà Minh Huân đương nhiên sẽ vứt bỏ Lương Đồng Tâm mà chọn lựa Lâm Nhã Chi.
Lương Đồng Tâm nhìn theo bóng lưng càng lúc càng đi xa của Hà Minh Huân cho đến khi hoàn toàn bị bóng đêm nuốt chửng, cuối cùng nước mắt cô cũng tuôn rơi
Lúc đau khổ nhất cô không khóc được, sau cơn đau cuối cùng cô cũng không cầm được nước mắt.
Rõ ràng là tình yêu đẹp như vậy, tại sao anh ta lại muốn phá hủy mối tình đẹp đẽ này đến nỗi không còn sót lại chút ấm áp nào chứ?
Hà Minh Huân cũng không phải là chưa từng yêu Lương Đồng Tâm, chỉ là tình yêu này không vượt qua được thử thách của hiện thực.
Anh ta không thể chạy marathon tình yêu với cô, cho nên vì muốn tương lai của mình tốt đẹp hơn anh ta chỉ có thể vứt bỏ cô.
Lương Đồng Tâm đến phòng ngủ của Hà Minh Huân lấy hành lý của mình về.
Bạn cùng phòng của Hà Minh Huân là Chương Hào Xuân và Phương Huỳnh Bảo vẫn rất lo lắng cho Lương Đồng Tâm nhưng sau khi nhìn thấy nụ cười kiên cường của cô thì chỉ an ủi vài câu sau đó cùng Mai Trí Kiệt đưa Lương Đồng Tâm ra bến xe đường dài.
Trước khi chia tay, Mai Trí Kiệt nặng nề nói: "Đồng Tâm, đừng trách tôi.
Cô là một cô gái tốt, tôi không muốn cô bị người ta gạt mãi.
Sau này cô nhất định sẽ gặp được người đàn ông thật lòng yêu cô và đối xử tốt với cô."
"Đúng vậy! Hà Minh Huân là tra nam! Cô đừng đau lòng quá!" Chương Hào Xuân lên tiếng phụ họa.
Phương Huỳnh Bảo cũng không nhịn được xen mồm an ủi một câu: "Hà Minh Huân tra, nhưng ba chúng tôi không tra! Trên đời này vẫn còn đàn ông tốt.
Cho nên cô đừng nản lòng với tình yêu.
Tiểu Đồng Tâm, cô phải giữ vững tâm nguyện ban đầu của mình!"
"Ừm, cảm ơn các anh." Lương Đồng Tâm cười thoải mái.
Ba anh chàng này xem ra cũng đối xử nặng tình nặng nghĩa với cô.
"Xem ra, sau này không còn ai giặt đồ dùm ba chúng ta nữa rồi!" Chương Hào Xuân than thở nói.
Phương Huỳnh Bảo lập tức vỗ lên đầu Chương Hào Xuân một cái: "Đồ khốn? Cậu không biết giặt đồ của mình à?"
Lương Đồng Tâm không nhịn được phì cười.
"Xe sắp rời bến rồi, Đồng Tâm, cô lên xe đi! Trên đường cẩn thận, chú ý an toàn." Mai Trí Kiệt dặn dò.
Lương Đồng Tâm gật đầu, vẫy tay tạm biệt bọn họ sau đó xoay người bước lên xe, ngồi trên chuyến xe đường dài trở về nhà.
Xe khách khởi động, từ từ rời bến.
Phương Huỳnh Bảo một tay vòng qua vai Mai Trí Kiệt, một tay bá vai Chương Hào Xuân, ba người đi song song với nhau.
"Trí Kiệt, không phải cậu thích tiểu Đồng Tâm đấy chứ?" Phương Huỳnh Bảo vừa đi vừa hỏi.
Chương Hào Xuân theo tiếng rống lên, nghiêng người đập vào ngực Mai Trí Kiệt: "Dĩ nhiên là thích rồi.
Bắt đầu từ lúc quen biết tiểu Đồng Tâm, trong một năm nay cảm giác yêu thầm này nhất định rất khó chịu phải không?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...