Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Viên Tiểu Trạch ở đằng sau Vương Kì Hạo đưa mắt đánh giá xung quanh và nhìn
đến người Thiếu phu nhân nhà mình thì đã hiểu rõ được mọi việc xảy ra.
Vương Kì Hạo không nói gì đi thẳng đến chỗ Âu Hân đang ngồi trên đất, lấy một chiếc khăn tay trong người ra đưa lên nhẹ nhàng lau mặt cô. Âu
Hân thì trưng ra bộ mặt ngây ngốc ngồi im không chớp mắt để anh lau mặt
cho.
Sau đó không biết vì cái gì mà nước mắt Âu Hân cứ tuôn ra, cô mếu máo khóc không thành tiếng, làm ra bộ mặt vô cùng tủi thân. Vương Kì Hạo
biết Âu Hân cô đơn giản chỉ là đang diễn kịch để mượn tay anh trừng trị
bọn họ. Nhưng anh biết thì có thể làm gì khác sao? Ngoài việc mềm lòng
và làm như những gì cô muốn thì chẳng có gì hết.
- Ngoan. Đợi một chút rồi tôi đưa em về.
Giọng nói nhẹ nhàng, dịu dàng đầy sự sủng nịnh của Vương Kì Hạo lọt
vào tai Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương thì không khác gì lời án tử.
Không phải Vương Kì Hạo và Đồng Âu Hân chỉ kết hôn theo cái tờ hôn ước
của Hạ gia bọn họ thôi sao? Sao bây giờ lại thành như yêu nhau sâu đậm
mà cưới vậy?
Ngay cái lúc Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương đang khủng hoảng tinh
thần nhất thì giọng Kỉ Ái Hà vang lên khiến họ lên tinh thần một chút.
- Có chuyện mà ồn ào quá vậy?
Tuy vậy khi thấy Vương Kì Hạo chẳng có biểu hiện gì là nể nang mà còn trực tiếp đem ánh mắt giết người nhìn vào Kỉ Ái Hà thì chị em họ Hạ câm đến mức như miệng bị khâu, thở cũng không dám thở mà chỉ biết đứng khép nép phía sau Kỉ Ái Hà.
Kỉ Ái Hà là một người đàn bà cũng gọi cho là mưu kế, không có ngu
ngốc tới mức nhìn tình hình trước mắt mà không hiểu ra. Bà ta nhanh
chóng cười một cách quý bà mà nói dối một cách trắng trợn:
- Chị em chúng lâu ngày gặp lại lên chơi đùa với nhau một chút, cũng
không có gì. Hân, còn lên phòng lấy một bộ đồ của chị mà thay, chơi đùa
cũng đừng quá như vậy chứ. Nhìn con xem, thật không ra dáng một Thiếu
phu nhân gì cả.
Âu Hân cũng chẳng nói gì mà chỉ gật nhẹ đầu rồi cúi mặt xuống định
đứng dậy đi lên thì đã thấy một đôi tay khác bế cô lên rồi. Âu Hân theo
bản năng mà đưa tay lên quàng qua cổ anh để khỏi bị ngã.
Vương Kì Hạo im lặng nãy giờ, bây giờ mới lên tiếng:
- Không cần. Quần áo của Đại Thiếu phu nhân Vương gia không thể mặc
tùy tiện quần áo không rõ nguồn gốc được. Còn nếu như Hạ gia đây thiếu
người giúp việc tôi cũng có cách giúp. Tiểu Trạch.
Tiểu Trạch nghe gọi đến tên thì tiến lên cúi đầu " dạ " một tiếng.
- Mọi việc còn lại ở đây giao cho cậu. Hạ phu nhân không có ý kiến gì chứ?
Kỉ Ái Hà nghe chất giọng của Vương Kì Hạo và câu ra lệnh chứ không
phải câu hỏi của anh thì đã hoàn toàn câm lặng không dám ý kiến gì.
Nhìn bóng dáng Vương Kì Hạo uy quyền rời đi và cái nhìn không thiện cảm của Viên Tiểu Trạch thì Kỉ Ái Hà thầm phán một câu.
Lần này thì toi rồi!!
Hạ Doanh Doanh và Hạ Sương Sương sợ hãi núp sau lưng bà từ nãy đến
giờ không dám thở, thấy Vương Kì Hạo rời đi cũng không làm gì bọn họ mà
chỉ nói một người ở lại giúp việc thì thở nhẹ nhõm đi ra. Nhưng Hạ Doanh Doanh lại nhớ lại câu nói vừa rồi của Vương Kì Hạo thì cơn tức giận lại dâng lên. Cô ta đậm chân bình bịch mà tức.
Vương Kì Hạo nói rằng Đồng Âu Hân lại là một thân phận cao quý không
mặc quần áo không rõ nguồn gốc. Cái gì mà quần áo không rõ nguồn gốc
chứ? Hạ gia tuy rằng so với Vương gia không bằng nhưng cũng chỉ gọi là
kém vài bậc, hơn nữa Vương Lục Nhật - Vương Đại soái còn có phần nể cha
cô ta mấy phần, quần áo cô ta đặt mua đương nhiên toàn là hàng cao cấp
rồi. Từ hàng cao cấp mà Vương Kì Hạo lại nói hàng không rõ nguồn gốc,
đây không phải là sỉ nhục thanh danh bọn họ sao?
Hạ Doanh Doanh giận chân bình bịch tính bỏ lên phòng nhưng lại bị câu nói không cảm xúc của Viên Tiểu Trạch ngăn lại.
++++----
Đồng Âu Hân được Vương Kì Hạo bế ra xe thì ngoan ngoãn yên vị trong
lòng anh mà ngồi vào xe. Đơn giản vì cô đột nhiên thấy ở trong lòng anh
rất ấm lên muốn dựa vào thôi.
Mà suốt quá trình về Tử Uyển, Vương Kì Hạo và Đồng Âu Hân cũng không
nói thêm với nhau câu nào. Âu Hân thì dựa vào lồng ngực anh nhắm mắt như dưỡng thần mà thật ra là cô tự nhiên thấy thích mùi hương cơ thể anh
thôi. Vương Kì Hạo cũng im lặng mắt nhìn thẳng phía trước không nói câu
nào, tay vẫn ôm cô trong lòng.
Được một lúc sau thì Âu Hân mở mắt ra, cô để ý thấy trên vai áo quân
phục màu xanh của anh có dính cái gì đó màu trắng liền tò mò đưa tay lên xem thử.
Là những cánh hoa bồ công anh!!?
Âu Hân nhìn thấy mấy cánh hoa bồ công anh chỉ thích hợp cho con gái này ở trên áo anh thì đâm ra vô cùng tò mò mà suy nghĩ.
Sao trên người Vương Kì Hạo lại có nhiều cánh hoa bồ công anh như
vậy? Anh mua hoa bồ công anh sao? Hay chỉ trùng hợp để cánh hoa dính
trên người? Theo như cô biết thì loài hoa này thường rất được nhiều cô
gái có khuynh hướng yếu đuối cần được người khác che chở yêu thích.
Chẳng biết Âu Hân nghĩ thêm cái gì mà đưa mũi lại gần áo anh nhắm mắt lại để ngửi. Ngửi một hồi rồi cô mới rời ra hơi kín đáo ngước nhìn anh.
Không có mùi nước hoa phụ nữ. Vậy chắc không phải là đi mua hoa tặng phụ nữ rồi. Cái này chắc là trường hợp trùng hợp cánh hoa bồ công anh
bay trong gió dính vào thôi. Nhưng cô nhớ ở xung quanh trụ sở làm việc
của anh làm gì có bồ công anh, quanh Hạ gia thì càng không có. Không
phải anh ra ngoài từ sớm và chỉ ngồi trong xe đi đến trụ sở và ngồi
trong xe đến Hạ gia thôi sao? Vậy cánh hoa bồ công anh này từ đâu ra mà
dính trên áo anh?
Hơn nữa mùa thu hoa bồ công anh nỗ sao? Không, theo cô biết hoa này nở
vào mùa hạ, bây giờ đã vào đầu mùa đông rồi, không thể nào hoa này nở
được.
Vậy.... chắc không phải là anh tìm mua bồ công anh đấy chứ? Mua...tặng sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...