Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Joserp như không để ý đến cái nhìn chằm chằm của Tề Phi mà tiến lại gần nhìn vào màn hình máy tính.
Âu Hân nhìn như vậy chợt nhớ ra một chuyện liền vỗ tay một cái, vui mừng.
- Tề thiếu, anh ấy rất giỏi về việc này, có thể giúp Tề thiếu một tay a ~
Tề Phi liếc mắt qua Dịch Cẩn một cái. Chỉ thấy Dịch Cẩn đưa tay giữ
vết thương, mặt vẫn bình thản không nói gì mới ngồi lại ghế cùng Joserp thao tác bàn phím.
Vốn dĩ có hai máy tính, từ đầu đến giờ Tề Phi một người hai tay thao
tác cả hai máy nên mất nhiều thời gian làm vấn đề có chút khó khăn nhưng hiện tại có Joserp giúp cũng chẳng khó là bao. Chỉ căng thẳng ở chỗ.
Thời gian cách quả bom đầu tiên nổ đã chẳng còn nhiều. Chỉ còn lại 2 phút.
Trong phòng rơi vào yên tĩnh không một tiếng động, mọi người chẳng ai
muốn làm phiền tới hai con người đang tập trung kia. Và cũng vì vậy mà
hai tiếng súng nổ liên tiếp vang lên đã gây được toàn bộ sự chú ý của
tất cả mọi người.
Âu Hân như nhớ ra việc gì, mặt hơi biến sắc.
- Tiếng súng hình như ở tầng dưới. Vương Kì Hạo và Lưu Tưởng đang
giải quyết với nhau ở dưới đó. Có khi nào xảy ra gì rồi không?
- Mọi người đi vào đây bằng lối sân thượng. Lúc đáp xuống có gặp bên
quân đội đang đưa người ra ngoài bằng lối thoát hiểm. Cũng không có đi
qua tầng dưới nên...
Người lên tiếng là Kỷ Lang - thuộc hạ thân cận của Joserp. Âu Hân
đưa tay rờ cằm phân vân không biết có nên đi xuống hay là không.
Ở những tầng này, Âu Hân còn đang nghi ngờ vì không thấy có mọi người
mà chỉ thấy tập trung lính khủng bố. Bây giờ nghe nói vậy cũng hiểu
phần nào việc Lưu Tưởng dồn hết mọi người nên các tầng cao nhất là để
khi bom phát nổ mọi người chạy ra ngoài cũng không kịp.
Đang mải suy nghĩ thì một tiếng súng nữa lại vang lên. Âu Hân cũng
chẳng bình tĩnh lại nữa mà phi ra ngoài chạy xuống tầng dưới. Ngay khi
cô chạy đến giữa cầu thang thì có cảm giác chấn rung nhẹ. Nhưng cũng
chẳng để ý mà chạy xuống tiếp.
Ngay khi vừa mới chạy xuống đến nơi thì một lực mạnh ghì lấy cổ cô kéo
mạnh đến phía lan can. Định thần lại được thì Âu Hân đã thấy năm ngón
tay Lưu Tưởng ghim chặt cổ mình đem đứng sát lan can. Trước mặt cô là
Vương Kì Hạo đầu chảy máu, cánh tay hình như bị đạn bắn trúng, máu
chảy nhỏ giọt xuống.
Âu Hân hơi ngẩng mặt lên nhìn xem Lưu Tưởng thế nào thì thấy mặt mũi ông ta bầm dập, miệng chảy máu mà đầu cũng chạy máu. Âu Hân có cảm giác
một giọt nước rơi nhỏ giọt xuống tay liền hơi cúi xuống thì biết là máu.
Phần bụng Lưu Tưởng có đạn, chân trái cũng dính đạn. Mặt ông ta tràn đầy tức giận cùng căm phẫn nhìn Vương Kì Hạo.
Âu Hân thầm thở nhẹ một hơi. Nhìn gương mặt te tua của Lưu Tưởng khiến
cô thầm cảm ơn trời vẫn giữ lại khuôn mặt đẹp không góc chết cho Vương
Kì Hạo. Bất quá chỉ có đầu bị va đập mà bị thương, mặt cũng còn nguyên vẹn chưa sứt mẻ.
Nhưng nhanh chóng cô cảm nhận tay Lưu Tưởng đặt ở cổ cô có phần già tăng lực.
- Thả người ra tôi cho ông đường sống.
Thanh âm lạnh lùng mang theo hơi lạnh của Vương Kì Hạo cất lên.
- Cho tao đường sống?! Mày là loại người ra sao tao còn không nhìn
rõ sao. Ba năm trước mày biết rõ tao gài bom ở đó rồi nhưng không phá
lại ép tao phải kích nổ khiến vợ con tao chết, mày nghĩ là tạo không
biết sao? Hôm nay tao chết thì tao kéo nó chết cùng. Như vậy tao dù
không giết được mày nhưng vẫn có thể xuống dưới mà hành hạ vợ mày.
Không khí xung quanh như lạnh xuống vài phần. Không gian rơi vào yên tĩnh đến đáng sợ.
Vương Kì Hạo không đáp lời mà chỉ nhìn vào Âu Hân âm trầm.
Phía cầu thang vang lại những tiếng bước chân.
Kỷ Lang đi trước theo sau là Đồng Thái Dĩ cùng Dịch Cẩn và thuộc hạ hai
bên. Ai cũng hai mắt sửng sốt nhìn một màn ngay trước mặt.
- Quả bom ở nơi đầu tiên phát nổ rồi.
Kỷ Lang nhẹ giọng nói một câu để mọi người không biết có thể biết. Sau đó chỉ nghe thấy tiếng cười đứt quãng của Lưu Tưởng.
- Chúng mày có phá được quả bom ở mấy nơi đó rồi cũng sẽ bỏ mạng ở đây cùng tao mà thôi. Tất cả sẽ cùng nhau chết.
Đáp lại tiếng cười của Lưu Tưởng là vài phút im lặng rồi mọi người
lại cùng nghe thấy tiếng nói lạnh lùng cũng có phần hơi khó nhọc.
- Ông đang nói tới mấy quả bom cài riêng trong tòa nhà này sao?
Rồi mọi người chỉ thấy Dịch Cẩn búng tay một cái mấy người vệ sĩ đen
đằng sau đều mỗi người bê trên tay hai, ba quả bom đều đã được cắt dây.
- Ngay khi tôi vừa biết có một quả bom ở trong đường thông khí thì
người của tôi trong tòa nhà đã tản đi tìm tất cả các quả bom còn lại.
Ông đếm xem, xem còn thiếu quả nào không.
Lời Dịch Cẩn giúp Âu Hân nhớ lại quả bom mà mình gặp trong lúc trốn. Cô trong lòng không khỏi tán thưởng Dịch Cẩn. Đầu óc người này quá
nhạy bén, quá thông minh.
Âu Hân không nhìn được sắc mặt Lưu Tưởng nhưng thấy cổ mình có cảm giác
nhói thì cũng đoán được là tâm tình Lưu Tưởng bây giờ đang thế nào.
- Được, vậy chúng mày thoát chết. Còn con nhỏ này..... thì chết theo tao.
Âu Hân còn chưa định hình được lời nói của Lưu Tưởng thì thấy bản
thân như vậy ngửa ra sau. Cô chỉ thấy mình ngã ngửa ra sau, mắt cô
trợn trừng nhìn bản thân như đang lơ lửng giữa không trung và hàng loạt
những tiếng gọi tên của bản thân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...