Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Chang trai 1 thân âu phục đen bước xuống chiếc xe màu sáng bạc, lặng lẽ nhìn chiếc xe Hạ gia đang bốc khói đầu xe. Tựa nhẹ thân vào thành xe, rút
điếu thuốc ra, lan khói mờ ảo nhìn sâu vào đôi mắt xanh ấy 1 màu mờ ảo, đúng chuẩn một mỹ nam người Ý. Joseph sau một vài hơi là vất điếu
thuốc đi, rút điện thoại ra gọi 1 cuộc điện thoại:

- Trên đường quốc lộ 34 có 1 cuộc tai nạn, cho 1 xe cấp cứu.

Không đợi người bên kia nói thêm câu nào lập tức dập máy " Nếu không
phải Đồng gia nợ các người 1 ân tình, tôi sớm đã giết các người từ lâu
rồi ". Ân tình đó, vốn Đồng Thái Dĩ đã trả, từng 1 lần cứu Hạ lão
gia, hơn nữa còn giúp Hạ gia 1 bước tiến sâu vào giới thượng lưu, như
vậy đã đủ trả 1 ân tình rồi.

- ------

Âu Hân sau khi được Kì Hạo bế ra xe đã giả vờ xỉu để đỡ phải đối mặt với anh, Cô còn đang lo không biết anh có nhận ra mình không, chắc là
không đâu nhỉ.

Về đến Uyên Cát - biệt thự Vương gia, Kì Hạo trực tiếp bế Âu Hân vào
trong trước sự ngỡ ngàng của tất cả hầu gái trong nhà, đều không hẹn mà cùng nhìn nhau chung 1 suy nghĩ " Đại thiếu soái ôm phụ nữ ", từ trước tới giờ anh chỉ ôm duy nhất 1 người là mẹ mình, ngay cả Trương Hạ Sảnh tự nhận " thanh mai trúc mã " cũng chưa được như vậy, đừng nói tới
Trương Hạ Sảnh, ngay cả tiểu thư Vương Sa Nhi - con út của nhà họ Vương

cũng chưa 1 lần được anh trai ôm. Quản gia Phúc cũng lặng lẽ cầm khăn
lau mồ hôi, rồi đi theo anh lên phòng.

- Không có việc gì, chú cứ ra ngoài đi.

- Dạ, đại thiếu gia.

Anh cúi người xuống vén lọn tóc rối trước mặt cô, từ từ cúi mặt
xuống sát mặt cô, phả 1 làn hơi ấm nóng khiến cô bất giác rùng mình,
nhưng vẫn phải cố giả vờ, sau đó thì với cái hôn cuồng nhiệt của anh
khiến cô không thể nằm im được nữa mà đẩy mạnh anh ra ngồi thẳng dậy.
Nhìn hành động của cô khiến anh cười thành tiếng:

- Haha, Đồng Âu Hân em không phải là đang ngất rồi sao, tôi không ngờ cách này mình làm lại hiệu quả như vậy đấy.

- Anh....ơ.... không.... không em...

Cô tức nghẹn họng đấy vì bị anh chọc, đang định làm 1 trận quyết đấu
quyết thắng nhưng nhận ra mình đang là gì liền ấp úng không nói được lời. Cô càng vậy, anh càng buồn cười hơn, cô thấy vậy càng tức, nhưng
vẫn là nuốt cục tức đó xuống. Anh đột nhiên không cười nữa, nghiêm túc nhìn cô khiến cô hơi sợ " không phải anh nhận ra cô rồi nên định xử cô

đấy chứ, không được đâu, cha ơi cứu con ". Anh lại từ từ tiến sát mặt cô, cô sợ hãi lùi lại phía sau, bị anh tóm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn ép
cô phải nhìn thẳng vào anh

- Em không định đi tắm, chúng ta cần động phòng sao.

Cái giọng lưu manh của anh vừa cất lên khiến cô chỉ muốn 1 cước đập
thẳng vào anh, nhưng cuối cùng cô vẫn nhịn, cô mà không nhịn sẽ bị lộ
thật mất. Cô cười nụ cười méo mó, lấy tay đẩy đẩy anh ra, mới dám cất giọng nhẹ như gió:

- Em...em đi tắm, anh lui ra 1 chút.

- Chúng ta tắm chung.

- KHÔNG...ơ ý em là người xưa có câu " nam nữ thụ thụ bất thân " chúng ta sao...sao có thể..

Cô lúc này vừa tức vừa gượng chín cả mặt.Anh vẫn nhất định không tha cho cô, chọc cô khiến anh thấy tinh thần rất thoải mái.

- Chúng ta là vợ chồng, khác với nam và nữ ở nhiều chỗ....em... muốn biết không.

Bịch, Cô đẩy mạnh anh ra rồi chạy lại chỗ có cánh cửa mà cô nghĩ nó là phòng tắm. Nhưng sau đó cô đã thấy mình thốn hết sức

- Đó là phòng tủ quần áo để thay đồng, em tính lần đầu của chúng ta là làm ở nơi đó sao, phòng tắm bên kia mà.

Cô lại chạy vội sang hướng ảnh chỉ, sau khi vào phòng tắm thì vội vàng
chốt cửa lại, thở mạnh 1 tiếng " may mắn thoát rồi " giờ cô cứ ngồi lì
trong đây xem ảnh làm gì cô.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận