Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Vương Kì Hạo liếc nhìn Lý Nhạc Lăng miệng không ngừng lẩm bẩm, đi qua đi lại ở cửa phòng. Sau đó nhẹ nhàng đặt Âu Hân nằm xuống, sải đôi chân dài
tới cạnh cậu ta, túm cổ áo quăng mạnh cậu ta tới cạnh giường. Giương
đôi mắt lạnh lùng đầy sát khí vào Lý Nhạc Lăng đang xuýt xoa không ngừng, nói hai chữ.
- Khám bệnh.
Lý Nhạc Lăng cũng dần cảm nhận được sát khí đang bủa vây, cũng chẳng phản bác gì mà vội bò dậy, khám bệnh.
- Vương Đại thiếu soái của tôi ơi, cậu có không gần sắc nữ thì cũng
đừng hành hạ những thiếu nữ xinh đẹp như hoa như thế này chứ.
Vương Kì Hạo không trả lời mà nhìn Lý Nhạc Lăng.
Lý Nhạc Lăng vừa đắp lại chăn lên người cho cô rồi quay ra nhìn Vương Kì Hạo bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
- Cậu lại áp dụng mấy cái hình thức tra tấn dã man của cậu vào con
gái nhà lành để người ta sống dở chết dở như này sao. Chậc chậc, theo
kiểu sốt như này chắc cậu lại dìm con nhà người ta xuống nước mà hành hạ đây mà.
Gương mặt Vương Kì Hạo lập tức đen như đáy nồi, miệng giật giật.
Nhìn cô giống bị anh tra tấn lắm sao? Anh đã tra tấn lại còn tốt bụng
mời bác sĩ tới khám sao? Não tên này không có vấn đề thì chắc hội thảo
nhiều quá mà rổi loạn hết rồi.
- Này Hạo gia gia, cô bé này thật sự rất xinh xắn. Tôi đây nguyện
chết dưới bông hoa này. Chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ cũng phong lưu mà. Đúng không? Đúng không? Vậy nên, để tôi mang bông hoa mẫu đơn này đi nha, đỡ làm bẩn mắt cậu giống như mấy cô em trước cố ý sán lại gần
cậu.
- Không bẩn.
Chỉ hai chữ từ con người lạnh lùng kia nhả ra thôi mà làm gương mặt
đang liên tục nháy mắt kia đơ lại. Con ngươi Lý Nhạc Lăng giật liên tục nhìn " Ông thần cấm dục " không gần nữ sắc đang nhẹ nhàng từng cử chỉ
ôm cô gái trên giường vào lòng. Không những vậy, miệng Lý Nhạc Lăng
còn méo xệch đi khi nhìn cử chỉ dịu dàng vén lọn tóc sang bên cho Âu Hân.
Lý Nhạc Lăng lập tức gào rú lên, lấy hai tay che mắt.
- Ôi mắt tôi, mắt hợp kim yêu quý của tôi. Tôi đang phải chứng kiến cái gì thì thế này. Trương Hạ đâu, quản gia đâu, mau mau đỡ tiểu gia tới viện cấp cứu, rửa mắt nào.
- Im miệng. Cậu nói thêm câu nữa tôi sẽ giúp cậu nhập viện ngay lập tức.
Cuối cùng Vương Kì Hạo chịu không nổi " con hàng " này mà quát lên.
Và Lý Nhạc Lăng cũng lập tức biết điều mà ngậm chặt miệng, giương đôi
mắt long lanh nhìn Vương Kì Hạo.
Vương Kì Hạo một tay ôm cô trong lòng, một tay đưa lên day day huyệt thái dương.
- Cô ấy có làm sao không?
- Ai cơ?
Lý Nhạc Lăng vừa nói xong lập tức bị ánh mắt hình viên đạn của Vương
Kì Hạo bắn tới. Giả bộ ho khan vài tiếng rồi tránh ánh mắt của Vương Kì Hạo, mới lên tiếng.
- Không sao, không sao. Hành hạ kiểu dìm nước này không chết được, cảm sốt chút thôi. Tôi cho uống thuốc rồi, chắc mai là tỉnh.
- Hành hạ?!
Biết là Vương Kì Hạo hỏi mình, Lý Nhạc Lăng lập tức phi tới cạnh anh, xoa xoa hai bàn tay vào nhau, nhìn anh cười đểu giả.
- Không phải là lại bị cậu hành hạ sao? Cho tôi cô gái này đi, tôi
vừa nhìn đã thích rồi.Vương Kì Hạo lại đen cháy mặt. Chỉ một buổi tối
thôi mà anh cảm nhận được rõ rệt mình có đến 3 tình địch. Hết Dịch Cẩn
rồi Tề Phi, bây giờ lại xuất hiện thêm một Lý Nhạc Lăng. Cô đúng là
khiến bọn họ đều thốt lên một câu " chết dưới hoa mẫu đơn làm quỷ vẫn
phong lưu " mà. Đặc biệt là cái " con hàng " Lý Nhạc Lăng này, còn dám ở trước mặt anh công khai đào góc tường nhà anh nữa.
- Cậu nhìn có chỗ nào là tôi hành hạ cô ấy sao?
Lý Nhạc Lăng nghe vậy lắc đầu ngay. Nhìn cái hành động như rắc cẩu
lương cho chó kia, cậu cũng chỉ ngứa mồm mà nói vậy thôi. Chứ Lý Nhạc
Lăng này có thể đấm ngực tự hào mà nói rằng bản thân rất hiểu Vương Kì
Hạo. Một người như Vương Kì Hạo muốn hành hạ ai thì người đó sớm đã
chết rồi làm gì có chuyện gọi cậu tới khám giữa đêm khuya như này. Chỉ
là bản thân cậu ta rất sốc, nếu con trai không nói làm gì nhưng đây là
con gái.... là con gái đấy, bảo sao cậu lại phải có hành động rối rít
đến như vậy.
- Vậy cô gái này là ai? Sao lại ở đây? Còn cảm sốt nữa?
Lý Nhạc Lăng đánh ánh mắt e dè nhìn Vương Kì Hạo.
Ngược lại Vương Kì Hạo lại chẳng thèm để ý gì tới cậu mà hành động vẫn là vuốt nhẹ mái tóc Âu Hân.
- Vợ. Tự nhảy xuống hồ.
Lý Nhạc Lăng đang hớn hở nghe câu trả lời. Nghe được câu trả lời thì nụ cười cứng đơ tại chỗ.
Cái gì?!
Vợ?!
Vợ....
Vợ....
Cái từ " vợ " nhẹ tâng của Vương Kì Hạo nói ra đã làm nên gương mặt chết sững của Lý Nhạc Lăng.
Lý Nhạc Lăng tay run run đưa lên chỉ vào Âu Hân, miệng lắp bắp.
- Vợ.... vợ... cậu nói đây là....vợ. Vương Kì Hạo... cậu....
- Cưới 1 tháng trước. Quên không báo cho cậu.
Câu nói của Vương Kì Hạo lần hai khiến Lý Nhạc Lăng ngã vật ra đất, khóc ròng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...