Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Âu Hân lén đưa tay ra sau, xoay chiếc nhẫn, lưỡi dao sắc nhọn từ từ hiện ra.
Yo, phải cảm ơn Y nhiều lắm nha! Cô đang vướng víu với cái còng,
thêm cái váy nên chưa dám làm gì, mới nghĩ ra cái cách ngồi khóc sưng
mắt, diễn sâu như đang tranh giải Oscar. May nhờ hắn ta tháo hộ cái
còng nên dễ dàng hơn. Bây giờ cô xử lý cái váy nữa là xong rồi.
Lúc này, tên Y giận giữ quát lên:
- Vương Kì Hạo, tao biết mày đang ở gần đây. Nếu mày vẫn không chịu thò cái đầu ra vậy cho ông chủ tao xin con vợ xinh đẹp này của mày về
vậy.
Âu Hân nghe nói, khoé miệng giật giật. Mắt cô dáo dác nhìn xung quanh.
Vương Kì Hạo ở gần đây sao. Vậy mà để cô một mình đối mặt với cái lũ "
bảng chữ cái " này. Định thử thách khả năng diễn xuất của cô hay gì?
Không, Kì Hạo là muốn thử thách cô, muốn rèn cô có thể không sợ hãi mà đối mặt với kẻ thù. Chính là như vậy. Kẻ thù của anh và cô lúc nào
cũng có thể ra tay. Cô với những chuyện như này, bắt buộc phải đối mặt một cách quen thuộc.
Mẹ kiếp! Âu Hân khẽ chửi bậy một tiếng rồi ngồi thụp xuống.
Thấy cô bất ngờ ngồi thụp xuống, Y giận giữ quát lên:
- Mày định giở trò gì? Lại tính diễn gì lừa bọn tao?
- Tôi đâu có lừa ai đâu. Nghĩ gì mà sâu xa thế.
Không còn là gương mặt lấm lem nước mắt khiến người khác nhìn vào là
thấy đau thương. Gương mặt cô lúc này tỏ vẻ thản nhiên, thậm chí cô
còn nhếch môi cười. Giọng điệu của cô còn mang theo ý cười cợt, chán
ghét.
Bọn chúng nhìn thái độ của cô bây giờ thì đều tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn nhau như không thể tin vào mắt mình.
Mới vài phút trước thôi, trước mặt họ là một đóa Tiểu liên hoa xinh đẹp đau thương. Vậy mà vài phút sau đã hóa thành Bá liên hoa, gương mặt
yêu mị như yêu tinh. Dáng vẻ vài phút trước đã hoàn toàn là của vài
phút trước.
Nếu không phải bọn chúng nhìn chăm chăm cô nãy giờ thì có khi đã nghĩ:
cô bây giờ và cô vài phút trước là hai người hoàn toàn khác nhau.
Theo thái độ của Y thì hắn chắc chắn đã biết mọi thứ cô làm, cô nói đều là diễn. Vương Kì Hạo thật ra không hề đối xử như vậy với cô.
Đúng rồi, anh ta đối xử với cô là sự biến thái, vô liêm sỉ, lừa đảo.
Biết hết rồi, diễn cũng đâu có tác dụng gì. Chẳng may tên Y điên tiết
vì bị dắt mũi mà bắn súng loạn xạ thì ai vui chứ Âu Hân cô thì vui không nổi.
Bắn súng sao? Cô là ai? Là " nữ hoàng viên đạn ". Cái danh đó gắn cho cô cũng đâu phải để trưng.
Nhưng bây giờ, tay cô không súng. Nhìn xung quanh xem, 8 tên kia,
tên nào cũng có súng. Mà 8 đầu súng đều chĩa thẳng vào cô.
Âu Hân khẽ tặc lưỡi, rồi dùng lưỡi dao nhỏ cắt gấu váy. Rồi dùng lực
mạnh xé " toạc " chiếc váy lên đến quá đầu gối. Bây giờ nhìn chiếc váy
như một chiếc váy khác, được xẻ tà chứ không phải kiểu váy xòe nữa.
Yo, thế này có thể dễ dàng chạy rồi.
Mọi hành động của cô lại khiến 8 người kia tròn mắt nhìn nhau lần hai.
Sau đó đôi mắt của bọn chúng đều không hẹn mà nhìn vào đôi chân thon dài trắng nõn của cô ẩn hiện sau làn váy trắng.
- Còn đĩ này, tạo đang hỏi mày là mày tính giở trò gì?
- Không nhìn thấy sao còn hỏi. Mặc chiếc váy vướng víu như này tôi chạy sao có nổi.
Càng nghĩ cô càng thấy Vương Kì Hạo là muốn chơi cô. Không phải anh
ta đoán được hôm nay có phúc kích nên bắt cô ăn mặc như này, đã thế cô
chỉ quay đi rồi quay lại không biết người đã đi đâu mất. Giữa cái chốn
rừng cây này có biết bao chỗ có thể trốn.
Vương Kì Hạo, anh nấp vào chỗ nào, còn không mau mau lộ mặt ra.
Nhân lúc họ đang ngơ ngác với sự thay đổi bất ngờ của cô, Âu Hân
nhanh chân trèo vào xe, đóng chặt cửa lại. Cô lục tìm tất cả mọi ngóc
ngách trong xe với tốc độ nhanh không tưởng.
Âu Hân nghĩ, đây là xe quân đội của anh, chắc anh cũng phải để súng trong đây chứ.
Mắt Âu Hân lóe nhanh như tia chớp, vồ lấy khẩu súng. Cô đúng là một
người thông minh, đầu óc thiên tài. Không ngờ có súng thật. Âu Hân
nhìn kĩ thì biết đây là khẩu hôm qua cô đã dùng trong bồn tắm với Kì Hạo.
Nhưng khẩu súng quá lạ, cô chưa thấy bao giờ. Không biết cách thức của súng cũng là một khó khăn.
Đoàng...
Đúng lúc này, một viên đạn ghim vào cửa kính xe ngay sau lưng cô. Âu Hân quay lại nhìn thì thấy một viên đạn ghim ở đấy.
Cửa kính xe này dày thật!
Y đã nổ súng, nhưng hắn ta hơi bất ngờ vì không ngờ cửa kính lại chịu
được cường lực tốt như vậy. Phải biết hắn đã sử dụng khẩu súng này với
lực đạn bắn ra mạnh như thế nào.
Âu Hân nhân cớ đó kiểm tra súng thấy đủ một băng đạn 17 viên, còn có
một hộp tiếp đạn dự phòng nữa. Âu Hân cầm hộp tiếp đạn nhét vào dây
vòng quanh cổ chân cô của đôi giày cao gót. Cô lên nòng súng rồi quay
lại nhìn bọn chúng, khẽ cười.
" Có súng rồi thì Đồng Âu Hân tôi sẵn sàng chơi với các người "
Cô lúc này như yêu tinh được giải trừ phong ấn. Hoàn toàn nhìn mọi vật như chỉ muốn tàn sát hết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...