Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Âu Hân cùng Tố Mai ngồi trên giường nói chuyện, còn Vương Kì Hạo cùng Lý Nhạc Lăng đang đứng ở ban công đấu võ mồm với nhau. Đại loại là, Lý Nhạc Lăng mồm mép nhảy múa cũng không múa lại được cái miệng mở ra là độc địa của Vương Kì Hạo, bực tức đi vào trong phòng ôm vợ nước mắt ngắn nước mắt dài kể lể với ba đứa con còn chưa ra đời.

Âu Hân và Tố Mai nhi thấy cảnh này đều bật cười. Tố Mai mắng cậu là đồ trẻ con. Sau đó sắc mặt liền thay đổi, Âu Hân luôn nhìn cô ấy lên phát hiện ra ngay, vội vàng lóng ngóng ngồi thẳng lưng dậy hỏi:

- Tố Mai, cậu sao vậy? Chẳng lẽ sắp sinh sao?

Âu Hân hốt hoảng là vậy, nhưng Lý Nhạc Lăng lại nhìn bình tĩnh vô cùng, ngẩng mặt lên nhìn Âu Hân, bĩu môi ra vẻ khinh bỉ, cô là con ngốc. Vương Kì Hạo mặt không đổi sắc lạnh lùng chiếu cái nhìn sắc lạnh vào Lý Nhạc Lăng, cậu rụt ngay vẻ mặt ấy lại. Tố Mai nhăn mặt cười một cái, nhẹ nhàng giải thích.

- Mới có hơn sáu tháng thôi, chưa đẻ được. Tới tháng này đứa bé bắt đầu đạp nhiều, mình có lúc cảm thấy hơi đau.

Lý Nhạc Lăng ần cần xoa nhẹ bụng tròn to của vợ, không ngại còn có người ở đây, cúi đầu hôn chu choa lên bụng Tố Mai, giọng điệu ông bố đã bắt đầu hình thành.

- Con hư lắm nhé, có biết đạp vậy mẹ sẽ đau không. Ngoan nhé, sau này ra đời ba mới yêu.

Âu Hân và Tố Mai lại cùng nhau bật cười lần nữa. Âu Hân trào phúng nói:

- Con ngoan, ba con không yêu mẹ con con nữa, mẹ con con còn có ba mẹ này mà. Ba con lúc đó lại có không gian mới, con sẽ lại có thêm chị em nữa không chừng.


Tố Mai và Âu Hân đã nói, đợi ba đứa trẻ ra đời, Âu Hân cùng Vương Kì Hạo sẽ là ba mẹ đỡ đầu và ngược lại. Âu Hân vừa nói, Lý Nhạc Lăng đã trừng trừng mắt oán giận. Cậu còn không hiểu ý tứ câu nói kia nữa thì là kẻ ngu học. Còn không phải Âu Hân đang nói cậu bỏ vợ bỏ con đi tìm tình nhân mới sao? Cậu mới là không thèm. Lý Nhạc Lăng không chịu thua cãi lại.

- Đồng tiểu thư, để tôi nhắc nhở cô một câu, đừng tin tưởng ai đó quá, nếu không....haha sau này đừng có chạy đi tìm vợ tôi khóc.

Âu Hân nhẹ nhàng cười tươi nhắc lại.

- Ha ha ha, Lý thiếu gia thật là biết nói đùa, nhưng cũng cảm ơn lời nhắc nhở của anh. Aiz, chồng tôi một lòng đợi tôi 13 năm không để người phụ nữ khác vào mắt, tôi cảm thấy bản thân thật là nợ anh ấy quá nhiều. Trong 13 năm đó, bạn bè anh ấy ai cũng YÊU hết người này đến người khác, còn anh ấy lại chỉ một lòng nhìn phía tôi.

Lý Nhạc Lăng biết bản thân vừa tự đào hố chôn mình, câm nín không nói thêm một chữ nào nữa. Nếu còn nói thêm không biết là cậu sẽ tức đến mức nào, có thể tức quá mà hộc máu cũng nên. Vợ chồng nhà này chính là mở miệng ra toàn là rắn rết, không tốt đẹp gì, không nên dây vào. Đồng chí Lý tự biết bản thân không mạnh bằng đối phương, ngẩng mặt lên trời xem như cái gì cũng không biết.

Âu Hân mỉm cười hài lòng chiêm ngưỡng vẻ mặt "tôi không thua, tôi chỉ không quan tâm đến mấy người thôi" của Lý Nhạc Lăng. Cô nghiêng đầu nhìn Vương Kì Hạo cầu khen thưởng, lại phát hiện Vương Kì Hạo lại không hề chú ý đến cuộc nói chuyện của cô và Lý Nhạc Lăng vừa rồi. Âu Hân nhỏ mắt chớp mắt gọi anh:

- Ông xã!

Vương Kì Hạo chậm chạp phản ứng lại, hòo phục lại trạng thái dịu dàng hỏi Âu Hân.

- Sao vậy? Cảm thấy không khỏe sao?

Âu Hân lắc đầu.

- Là anh không khỏe mới đúng.

Âu Hân chưa nhìn thấy vẻ mặt đó của Vương Kì Hạo bao giờ nên lo lắng hỏi. Vương Kì Hạo cong môi cười an ủi cô.

- Không sao. Anh chỉ đang suy nghĩ một chút chuyện thôi.

Tố Mai nhanh chóng chuyển chủ đề.

- Hay chúng ta xuống vườn nói chuyện tiếp đi. Ngoài vườn có bóng râm lớn, không khí thoáng mát, rất dễ chịu.


Vì vậy bốn người từ từ ra khỏi phòng. Lý Nhạc Lăng cẩn thận đỡ Tố Mai đi trước. Phòng của hai người vì để đảm bảo an toàn cho Tố Mai lên da được chuyển xuống tầng một, đi qua hành lang là ra đến phòng khách.

Lý Nhạc Lăng cao giọng thông báo với mẹ.

- Con đưa Tiểu Mai ra vườn đi dạo.

- Nhớ cẩn thận.

Mẹ Lý nhẹ nhàng nhắc nhở con an toàn, nhìn sang Âu Hân hỏi:

- Mấy đứa muốn ăn gì không để mẹ nói nhà bếp chuẩn bị.

Lý Nhạc Lăng cao hứng.

- Vậy mẹ chuẩn bị trái cây đi, trái cây mát một chút nhé.

Lý phu nhân rời ghế đi xuống nhà bếp chuẩn bị. Âu Hân lúc đi ra ngoài vẫn còn có chút tò mò nhìn Lý gia vẫn còn đang bàn chuyện với khách. Tố Mai cười nhìn Âu Hân giải thích.

- Thiết gia đang đến bàn hôn sự cho tiểu thư Thiết, cưới anh họ tớ. Nghe nói chỉ là hôn nhân chính trị thôi, không cần quá nghiêm túc.

Lý gia đến đời Lý Nhạc Lăng chỉ có mình cậu là cháu trai ruột thịt được người người công nhận, còn các cô dì chú bác kia đều chỉ sinh được con gái, nếu có con trai thì cũng toàn là con với người này người kia mà không phải với vợ mình. Anh họ của Lý Nhạc Lăng cũng là con riêng, không được nhiều người công nhận, nhưng cũng có tài, làm kinh doanh vừa vặn phù hợp với Thiết gia cũng làm kinh doanh. Quả nhiên vì vậy nhà gái mới phải tố tận nhà trai để bạn bàn chuyện. Thiết gia cũng xem là gia tộc thượng lưu, nhưng ở Cổ Lạc Thành này, Thiết gia so với Lý gia thì vẫn không so được, cho nên, nhà trai chỉ việc ngồi nhà đợi nhà gái đến bàn chuyện. Cũng chỉ là hôn nhân nên tảng chính trị.


Âu Hân đột nhiên nhớ đến Hạ gia, quay đầu hỏi Tố Mai.

- Tố Mai, chuyện của Hạ Sương Sương sao rồi, cậu có biết tin gì không?

Hạ Sương Sương mới mươi tám đã mang thai, còn là thai với thầy giáo đã có vợ. Âu Hân nhớ lại vài tháng trước cô đã có cuộc nói chuyện với vợ của ông thầy đó. Sau đó cũng không chú ý nữa, không hiếp tiếp theo đã có chuyện gì.

Tố Mai nghe hỏi thì bắt đầu thành bà tám, hào hứng kể.

- Mình ở nhà rảnh rỗi, nghe được tin này cũng rất nhiều. Mẹ chồng mình vài tuần trước có nói chuyện, nghe nói Hạ Sương Sương sảy thai rồi, bị ngã cầu thang, bà nói, mẹ nó tuy có tội nhưng đứa trẻ thật đáng thương. Mình và mẹ chồng có cùng suy nghĩ, lúc đó chị họ mình nghe xong còn chửi cô ta là đáng đời, nhưng cũng buồn cho đứa bé. Mình còn nghe nói, một tháng trước vợ của ông thầy đó vào tận trong biệt thự Hạ gia nói chuyện, sỉ vả Hạ Sương Sương đến mức sau đó cô ta sợ không dám bước ra khỏi phòng. Hạ gia danh tiếng giảm sút, Hạ Lão gia không được đề bạt lên chức, sau đó rất tức giận đánh Hạ phu nhân đến mức bà ta nhập viện. Cái này ai cũng biết.

Âu Hân thật kinh ngạc, nhưng cũng có chung suy nghĩ với Tố Mai. Chuyện lớn đến mức đó, sự việc xảy ra sau đó có nghiêm trọng đến mức nào thì cũng không thể đổ lỗi lên người người khác. Trên đời quả nhiên tồn tại thứ gọi là báo ứng.

- Vậy bây giờ sao rồi?

Tố Mai ngồi xuống ghế tiếp tục kể.

- Sau khi Hạ Sương Sương sảy thai, nghe nói là bỏ nhà đi rồi, nhưng mình có nguồn tin chính xác, Hạ lão gia đã giao cô ta cho một người họ hàng ở quê, cấm cô ta không bao giờ được xuất hiện trong thành phố nữa. Chuyện của Hạ phu nhân thì mình không biết, nhưng Hạ Doanh Doanh thì mình cũng có biết. Cô ta nghỉ học rồi, vài hôm trước còn có người bạn cho mình xem ảnh cô ta đi đến vũ trường ăn mặc hở hang nhảy cùng với hai người đàn ông. Nhưng chuyện này chắc là Hạ lão gia cũng không biết, nếu không Hạ Doanh Doanh bây giờ cũng đã toi rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận