Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi

Vương phu nhân quay lại, mắt vẫn phừng phừng lửa giận, nắm tay Âu Hân an ủi cô.

- Con không cần phải nói giúp cho nó, việc nó làm sai nó phải chịu. Con cứ ngồi im đây cho mẹ.

Vương phu nhân giơ chổi lông gà lên, còn chưa hạ xuống thì từ cửa đã vang lên tiếng nói:

- Ồn ào như vậy còn ra thể thống gì nữa không?

Vương Đại soái mặc quân phục, oai phong bước vào, liếc mắt nhìn Âu Hân một cái, sau đó đưa ánh mắt đi không thèm để ý nữa.

- Có chuyện gì?

Vương Đại soái nhìn Vương phu nhân đang cầm chổi lông gà tức giận, lên tiếng hỏi. Vương phu nhân cầm chổi lông gà chỉ vào mặt Vương Kì Hạo, giọng tức giận.

- Ông tới rồi, mau xem con trai ông đã làm ra chuyện gì. Vợ mang thai mà còn lôi kéo đi cùng làm nhiệm vụ. Chê Vương gia nhiều cháu quá à?

Vương Đại soái nghe xong, liếc nhìn Âu Hân một cái. Âu Hân đưa mắt nhìn ra chỗ khác, nhưng cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của ông đang xoáy sâu vào bụng mình. Không phải nói, cha con Vương Kì Hạo không hổ là hổ phụ sinh hổ tử, ánh mắt sát thương là không thể xem thường.

Vương Đại soái vẫn giữ nguyên thái độ oai phong bình tĩnh không lộ ra vẻ gì là ngạc nhiên, quay đầu nói với Vương phu nhân.

- Để tôi nói chuyện riêng với nó.


Vương phu nhân hạ chổi lông gà, hạ giọng.

- Ông khuyên bảo nó kiểu gì thì khuyên, lần sau muốn đi đâu thì đi một mình, để con dâu với cháu nội ở nhà với tôi.

Vương Đại soái không nói gì quay người đi lên thư phòng trên tầng trước.

Vương Kì Hạo nhìn Âu Hân, cho cô một ánh mắt trấn an, rồi lại nhìn đến Lý Nhạc Lăng.

- Cô ấy vẫn chưa ăn gì, cậu chuẩn bị chút đồ ăn dinh dưỡng cho cô ấy.

Anh sợ nói chuyện lâu, vợ con anh sẽ bị đói.

Vương phu nhân vừa hạ chổi lông gà, lại không nhịn được vung lên đánh vào tay Vương kỳ Hạo một cái.

- Tiểu tử, mẹ mày đứng đây mày không nhờ, mày lại đi nhờ người khác.

- Mẹ không phải bác sĩ.

Vương Kì Hạo nhẹ nhàng đáp liền nhận được cái trừng mắt của Vương phu nhân.

- Phải làm bác sĩ thì mới chăm sóc vợ mày được sao? Mẹ mày đây đã sinh ra mày đấy, còn sinh cho mày hai đứa em, đã ai làm sao chưa?

Vương Kì Hạo thở dài một hơi.

- Con chỉ lo cho sức khỏe của mẹ thôi.

Âu Hân vội tiến lên giảng hòa để Vương Kì Hạo có thể đi lên lầu nói chuyện.

- Mẹ, con muốn anh cháo mẹ nấu. Mẹ cứ kệ anh ấy đi, chúng ta mau đi thôi mẹ.

Vương phu nhân cuối cùng cũng buông tha cho Vương Kì Hạo, nhưng không để Âu Hân xuống bếp cùng bà, bà cùng Ôn Tuyết đi vào bếp.

Âu Hân ngồi trên sô pha, ánh mắt hướng lên thư phòng trên tầng hai. Lý Nhạc Lăng đi đến sô pha cạnh Âu Hân ngồi xuống.

- Không phải lo lắng, Vương Kì Hạo chưa từng thua ông ấy.

Âu Hân quay lại nhìn Lý Nhạc Lăng một cái, lòng nhẹ hơn một chút. Quả nhiên phụ nữ mang thai thường có rất nhiều lo lắng. Lý Nhạc Lăng nhận trà từ Viên quản gia, đưa lên miệng uống. Âu Hân ngồi nhìn, đột nhiên nhớ ra vội hỏi.


- Tố Mai sao rồi? Anh Không bắt nạt cô ấy chứ?

Lý Nhạc Lăng hung hăng trừng mắt.

- Tôi bắt nạt cô ấy, thiên lôi sẽ đánh vỡ đầu.

Âu Hân bật cười một tiếng. Tố Mai mang thai ba, bây giờ bụng đã rất lớn, còn mang thai ba đứa con trai. Vậy nên dù hôm nay cô ấy có muốn đến đây với Âu Hân, đừng nói Lý Nhạc Lăng không cho, mọi người trên dưới Lý gia đều can ngăn, nói cô ấy sinh xong có thể đi, bây giờ bụng đã rất lớn, đi lại nhiều rất không tốt, lỡ mà xảy ra chuyện gì, đến người mẹ cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Âu Hân lắc đầu ngao ngán.

Vẫn là mang thai một đứa như cô nhẹ nhõm nhất. Aiz, quên mất, cô mới chỉ có thai một tháng, không thể nói trước được điều gì.

.....

Ở trên thư phòng, Vương Đại soái nghiêm nghị ngồi xuống ghế. Vương Kì theo sau ngồi xuống đối diện ông. Vương Đại soái không vòng vo, trực tiếp vào thẳng vấn đề chính.

- Đây là giấy ly hôn. Kì Hạo, ta không nghĩ sẽ phải dùng biện pháp mạnh. Bên kia xảy ra chuyện gì, đừng tưởng ta không biết, lần này cảnh sát quốc tế cũng đã ra tay, người không thể trốn tội.

Vương Kì Hạo vẫn ung dung bình thản không nói gì. Vương Đại soái nghĩ anh đang suy nghĩ nghiêm túc, cũng răn dạy thêm vài câu nữa.

- Ta không ép buộc con cưới ai, nhưng tuyệt đối không thể cưới Đồng Âu Hân được. Đồng Thái Dĩ là tội phạm quốc tế mang quốc tịch Trung Quốc, nếu bị bắt rồi, lộ ra ngoài, Vương gia mà tổ tông chúng ta cất công xây dựng sẽ bị người đời chê cười. Cái này có thể đối với con không quan trọng, nhưng sẽ ảnh hưởng đến quân hàm của con sau này. Nếu lãnh đạo cấp cao đưa ra nguyên do này để loại bỏ con, công sức mà còn bỏ ra cứ như vậy mà mất mới là chuyện đáng nói.

Vương Kì Hạo gật đầu một cái, mở miệng.

- Cha nói phải.

Vương Đại soái nghe xong còn chưa kịp vui mừng thì đã thấy Vương Kỳ Hạo đưa tay vào áo trong, sau đó lôi ra một tờ giấy. Vương Kì Hạo mở tờ giấy ra đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt Vương Đại soái.


- Chuyện nếu xảy ra như lời cha nói thì nhất định là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của con sau này, không nói đến tiền đồ, ngay cả vợ con con cũng sẽ bị ảnh hưởng. Thiết nghĩ, con nên từ chức ngay từ bây giờ, mang vợ con và cháu nội cha đi ra nước ngoài xây dựng sự nghiệp, tự tìm chỗ đứng cho mình ở nơi khác.

Vương Đại soái cả kinh trợn tròn cả hai mắt, sau đó nhíu mày nghiêm túc cầm tờ giấy lên xem. Trên tờ giấy còn có con dấu đỏ của bệnh viện Quân y Đế Hoa. Xem xong nội dung tờ giấy, ông lại càng kinh ngạc đến nghẹn lời.

Vương Kì Hạo vừa nói cái gì ấy nhỉ? Mang vợ con và cháu nội đi ra nước ngoài....

Tên tiểu tử này.....

Vương Đại soái tức giận thở phì phò, đem tờ giấy để xuống bàn. Ôi! Cháu nội của ông, ông đợi hơn nửa đời người cuối cùng cũng đợi được cháu. Vương Đại soái sau đó trừng mắt tức giận nhìn Vương Kì Hạo.

Thằng con trai này rõ ràng biết ông mong có cháu nội đến nhường nào, thế mà nó còn nói, có ý định mang cháu nội ông ra nước ngoài. Định mang cháu nội đi cách xa ông nửa vòng trái đất sao?

Vương Kì Hạo bình thản nhìn thái độ tức giận của Vương Đại soái, ung dung mà nói.

- Cha biết mình có cháu nội rồi mà vẫn còn muốn cha mẹ nó ly hôn, sợ ảnh hưởng đến mặt mũi gia tộc. Con hiện tại nghe lời cha, mang vợ con con đi nơi khác, nếu sau này có xảy ra sự việc như cha nghĩ, mọi người cũng sẽ không nói gì.

Cái này mà gọi là nghe lời ông? Còn không phải là đang làm ông tức chết sao?

Ông vừa rồi quả thật có nghe Âu Hân đã có thai, nhưng.... vấn đề là ông không tin. Còn không phải thằng con trai ông nham hiểm quá không đáng tin nên ông mới nghĩ sai lệch đi sao? Cứ nghĩ là con trai bịa chuyện lừa mình, kết quả....hừ.

Nếu nói thật ra, ông đương nhiên là chọn về phía cháu nội rồi. Mấy cái chuyện tương lai xảy ra như thế nào, không ai biết trước được, nếu cẩn thận một chút.... ông vì cháu nội.....tạm mắt nhắm mắt mở không để ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui