Âu Hân dập điện thoại, ánh mắt căng thẳng nhìn Vương Đại soái, thấy ông
cũng đang nhìn mình bằng ánh mắt hiếu kỳ. Cô hơi cúi đầu, nghiêm túc
nhìn ông.
- Cha, con thất lễ rồi.
Nói xong cô xoay người chạy ngay ra ngoài, vừa mở cửa ra lại đụng
ngay phải Vương Kì Hạo. Vương Kì Hạo phản ứng nhanh đỡ lấy eo cô, mặt có hơi nhăn lại vì bị đụng phải vết thương. Nhưng cũng không để ý, xoay
người Âu Hân đứng thẳng dậy, quan sát nghĩ gương mặt đang lo lắng hốt
hoảng của Âu Hân.
- Hân Hân, em sao vậy?
Mắt anh chuyển hướng nhìn vào trong phòng, thấy Vương Đại soái cũng đang nghiêm mặt nhìn ra ngoài này.
- Cha làm gì em sao?
Vương Đại soái rõ ràng nghe được lời này của anh, tức giận trừng mắt. Ông còn chưa có nói câu gì.
Âu Hân lúc này đã không còn chú ý tới mấy chuyện đó, trong đầu chỉ suy nghĩ không biết hiện giờ cha cô có sao không.
- Hân Hân??
Vương Kì Hạo lo lắng nhìn cô, lay lay cánh tay đang run lên của cô.
- Kì Hạo, không xong rồi, cha em gặp chuyện rồi. Trụ sở của Peony bị
KOW tấn công, hiện tại ở đó không có nhiều thuộc hạ của cha, anh Joserp
cũng không có ở đó. Em phải đến Ý ngay lập tức, tình hình đang rất xấu.
((((*Peony là tên tiếng anh của Hoa mẫu đơn, là tên tổ chức Mafia của Đồng Thái Dĩ. Trước giờ San chưa nhắc đến tên lên mọi người chưa biết,
bây giờ giải thích một chút.))))
Âu Hân đại khái giải thích vài câu với Vương Kì Hạo, sau đó xoay
người muốn đi ngay. Vương Kì Hạo hiểu nhanh, kéo tay cô lại, một lời
trấn an.
- Hân Hân, bình tĩnh một chút, anh đi cùng em. Chúng ta cùng tới Ý.
Vương Kì Hạo cũng không còn nhìn đến ánh mắt lửa giận trừng trừng của Vương Đại soái nữa, vết thương vừa bị đụng mạnh cũng không để tâm. Nắm
chặt bàn tay đã mướt mồ hôi của Âu Hân, cùng cô đi ra xe.
Xe vừa đi ra đến cổng lại gặp được một chiếc xe khác đang bị chặn lại ở cổng, còn là xe của Dịch Cẩn, trên xe là Dịch Cẩn cùng Tề Phi. Vì Tề
Phi không có liên hệ gì với quân đội, khác với Dịch Cẩn luôn giữ mối hoà thiết với các quan chức của chính phủ nên hiện tại xe của Dịch Cẩn mới
bị chặn lại chưa thể vào. Nơi này là trụ sở quân khu chính, các quan
chức cấp cao đều có mặt ở đây, các cảnh vệ đương nhiên phải thắt chặt an ninh đến mức tối cao nhất. Vừa thấy xe quân dụng của Vương Kì Hạo đi
ra, Dịch Cẩn đã quay sang khách sáo nói vài lời với anh cảnh vệ trẻ, đại khái nói rằng không cần nữa, sau đó lùi xe lại.
Vương Kì Hạo hạ cửa kính xe xuống, đối diện với bên ghế lái của Dịch Cẩn, làm bộ dạng hờ hững lạnh nhạt nói vài lời.
- Trụ sở chính của Peony đặt ở Ý bị tổ chức KOW tấn công, hiện tại tình thế đang rất xấu.
Vương Kì Hạo tặng Dịch Cẩn một nụ cười nhếch môi có ý trêu chọc, Âu
Hân ngồi bên cạnh đầu óc đã bay sang châu lục khác, đã không còn để ý
lời Vương Kì Hạo nói có bao nhiêu ý sâu xa. Vương Kì Hạo luôn để ý vẻ
mặt của Dịch Cẩn lên chớp mắt đã bắt được tỉa sáng xẹt qua đáy mắt anh,
trong lòng cũng có một chút cảm thán. Quả nhiên nổi danh là người ngang
tài ngang sức anh, trong ngoài bất nhất lạnh lùng như một, lại không
biểu lộ quá cảm xúc của mình, trên thương trường cũng là hai tay dính
đầy máu, giẫm giày đen sáng bóng trên máu người để ngồi vững ở vị trí
thủ lĩnh Hắc Long Bang, hiện tại còn dẫn dắt thành Hắc bang lớn nhất khu vực Châu Á, tương lai còn vươn xa thế nào cũng không ai có thể đoán
trước được, đầu óc lại thông minh và nhạy bén.
Vương Kì Hạo cũng có thể coi là người lạnh lùng vô cảm, ra tay tàn
nhẫn, nhưng đó chỉ là trong ánh mắt mọi người, còn đối với Âu Hân mà
nói, chính là gió yên biển nặng, giọng nói như tẩm mấy chục cân đường,
nhẹ nhàng dịu dàng lại ngọt ngào, mặt dày như kiên chống đạn. Quả thật
một chút tiền đồ cùng liêm sỉ cũng không có.
Vương Kì Hạo tuy điều tra ra được nhiều chuyện của hơn chục năm về
trước, nhưng dù sao cũng không phải người trong cuộc, hơn nữa giống như
một lời mà Âu Hân đã từng nói: "Những chữ ghi trên giấy không phải lúc
nào cũng chính xác, chi bằng hỏi trực tiếp không phải là chắc chắn nhất
sao". Tuy lời hỏi trực tiếp có những lúc nhận được câu trả lời không có
tính chân thật, nhưng với cách làm việc cầm súng dí vào thái dương của
đối phương, dồn ép đối phương đến không có khe nhỏ để chui, lúc đó còn
sợ câu trả lời không có tính chân thật sao?
Vậy nên việc vì sao Dịch Cẩn luôn che dấu thân phận của bản thân với
Âu Hân hay cha vợ anh mà nói, Vương Kì Hạo anh chỉ có thể làm khán giả
ngồi xem, đôi lúc nhắc nhở cùng ám chỉ đối phương vài câu là được rồi.
Dịch Cẩn còn chưa có đáp lại hay có động thái muốn trả lời, Vương Kì Hạo lại bồi thêm một câu.
- Tình hình của chúng tôi thật sự đang rất gấp, hẹn Dịch tiên sinh lần sau có dịp sẽ nói chuyện sau.
Tề Phi ngồi bên kia, đầu dựa vào thành ghế biểu thị trạng thái mệt
mỏi, tay vô thức luôn xoa bóp cái eo của mình, đầu muốn cắn lưỡi. Nghe
Vương Kì Hạo nói vậy, mở hé mắt ra, nhìn Dịch Cẩn cất giọng mỉa mai.
- Người ta còn có việc gấp phải làm, màu quay xe, đừng có chặn đường người ta như vậy.
Tề Phi đến giờ phút này cũng xem như hiểu biết hết tất cả mọi việc.
Nhìn Dịch Cẩn bằng ánh mắt mơ màng nhưng vẫn có thể nhìn ra cậu đang
cười rất vui vẻ, vì miệng cậu để lộ ra hàm răng trắng.
Dịch Cẩn vẫn không nói gì, hình như đang nghiêm túc suy nghĩ, nhưng
cũng không quá lâu. Ngay lúc Vương Kì Hạo nói cho xe chạy thì anh quay
sang mặn nhạt một câu.
- Chỗ tôi có một chuyên cơ vừa mới cải tiến, tốc độ bay cũng không tồi, không biết Đại thiếu soái có nể mặt không?
Vương Kì Hạo cười một tiếng, nâng kính xe lên. Xe của Dịch Cẩn đi trước, lái đến một đường bay lớn thuộc đất của Hắc Long Bang.
Âu Hân được Vương Kì Hạo cùng Dịch Cẩn hai người hai bên giúp ngồi lên chuyên cơ, cô lúc này mới để ý.
- Dịch tiên sinh?? Tề thiếu?!
Hai mắt Âu Hân trợn tròn kinh ngạc nhìn Dịch Cẩn đang hạ ghế ngồi xuống cho Tề Phi. Sao hai người này lại đột nhiên ở đây?
Vương Kì Hạo đặt tay mình lên tay Âu Hân, giúp cô cài khóa an toàn.
- Càng đông người không phải càng tốt sao?
Âu Hân nhìn anh, lại nhìn Dịch Cẩn cùng Tề Phi ngồi đối diện, khoé miệng thật giật.
- Không phải chỉ tốt thôi đâu, quả thật là rất tốt.
Âu Hân đánh giá năng lực chiến đấu của hai người này rất cao.
Một người lạnh lùng là thủ lĩnh của Hắc bang lớn nhất khu vực Châu Á, khả năng chiến đấu Âu Hân đã được chiêm ngưỡng qua rồi. Lần trước khi
đối đầu với nhóm khủng bố của Lưu Tưởng ở trung tâm thương mại Đế Hoa,
anh một mình có thể xử lí được rất nhiều người đều cầm vũ khí chiến đấu.
Một người nhìn thì còn trẻ con đấy, mái tóc đỏ rượu cùng con mắt màu
đen xám hút hồn, luôn mang hình dáng mê hoặc các thiếu nữ. Nhưng vẻ
ngoài là điểm đánh lừa người nhìn nhất, nhìn qua có thể thấy anh trẻ con và vô hại, nhưng tiếp xúc rồi sẽ biết, người này mưu mô mê hoặc, đầu óc cũng vô cùng nhạy bén, ra tay cũng không chút lưu tình, về phương diện
liên quan đến mấy thứ khoa học công nghệ thì những ngọn tay giống như
đang múa trên bàn phím vậy.
Âu Hân liếc mắt qua lại giữa ba người đàn ông, lại nhìn đến bản thân
mình. Không phải nói điêu chứ cô tin rằng chỉ với bốn người bọn cô cũng
có thể giải quyết được cái bang nhóm Mafia có tham vọng lớn kia.
Vương Kì Hạo là quân nhân, được đào tạo từ phương diện lính đặc
chủng, chính là lực lượng đội đặc nhiệm chống khủng bố, vậy nên không
thể nghi ngờ gì, khả năng chiến đấu không mệt mỏi của anh là có thừa.
Đồng Âu Hân cô cũng không phải là cô gái xuất sắc gì, ngoài bắn súng ra, cô chính là nàng dâu hiền thê biết nấu ăn dọn dẹp nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...