Thiếu Soái, Phu Nhân Trốn Nữa Rồi
Vương Kì Hạo đưa Âu Hân lên phòng rồi bà người kia vẫn ngơ ngác nhìn nhau.
Âu Hân nghe Kì Hạo nói vậy thì sợ hãi, cựa quậy để thoát khỏi vòng tay
ấy nhưng... vô dụng.
Vừa vào tới phòng, Âu Hân đứng xuống sàn nhà còn chưa kịp đứng vững thì nụ hôn của Vương Kì Hạo đã áp xuống. Đôi chân cô vì nụ hôn sâu ấy mà
run run như muốn ngã quỵ. Vương Kì Hạo như đem tất cả bực tức mang vào
nụ hôn ấy. Nụ hôn sâu, ướt át ấy khiến đầu óc Âu Hân choáng váng,
hơi thở gấp gáp. Nhận ra điều ấy, Vương Kì Hạo buông nhẹ đôi môi ấy ra, kéo theo một sợi chỉ bạc thật đẹp. Ôm Âu Hân vào lòng, giọng nói
khàn khàn vang lên:
- Ngoại trừ tôi ra, em không được nói chuyện với bất kì người con
trai nào khác. Nói chuyện cũng chính là ngoại tình. Tôi sẽ kiện em tội ngoại tình. Đến lúc đó, nhà tù chính phủ....
Nghe tới đây là Âu Hân đã sợ muốn đứng tim rồi. Nói chuyện cũng
chính là ngoại tình? Nói chuyện thì liên quan gì tới ngoại tình? Nếu
như ngoại tình thì cũng đâu đến mức vào hẳn nhà tù chính phủ ăn cơm?
Anh có phải làm việc quá sức mà sinh ra ăn nói mất ý thức rồi không?
Tuy vậy, lúc này không thể chọc vào được, chọc vào là chết ngay.
- Em...em biết rồi. Nhưng nếu nói chuyện với cha thì sao, hay nói chuyện với chú Hạ, hoặc có thể là Thiên Ng...
- Cậu ta càng không được.
Chưa kịp để cô nói hết cái tên, anh đã gắt lên khiến cô im bặt. Em
trai anh chứ có phải kẻ thù anh đâu? Hơn nữa, hai người kết hôn cũng
đâu phải vì tình yêu? Sao anh phải như vậy? Nghĩ tới đây, Âu Hân có
cảm giác như có gì đó nghẹn lại nơi cô họng. Lòng trùng xuống, buồn.
Chẳng nhẽ mới có vậy mà cô đã yêu anh?? Làm gì có chuyện như vậy chứ. Cô mau chóng gạt suy nghĩ đó đi. Đẩy anh ra, cô cười nói:
- Anh đi làm về chắc mệt lắm, anh nghỉ ngơi đi. Em đi xuống dưới xem cơm tối xong chưa.
- Không cần. Em chỉ cần ở cạnh tôi là được rồi.
Anh ôm cô lại khiến cô bất ngờ. Nhưng cũng thuận theo, để im cho anh ôm.
- --
Cô vừa tắm xong, tay cầm cái khăn lau lau mái tóc ướt. Thấy trên
giường để một cái hộp, cô tò mò mở ra xem thì là một chiếc váy hai dây
màu xanh lam vô cùng đẹp. Chiếc váy hai dây với hai lớp váy, lớp ngoài là vải màn màu nhẹ hơn lớp trong, quanh èo váy là những viên đá quý
lấp lánh. Cô thích chiếc váy này a~!! Đúng lúc này cửa phòng mở ra,
Kì Hạo thấy cô ôm chiếc váy vào lòng cười rất vui. Anh chọn đúng kiểu
váy cô thích rồi sao? Thắc mắc, anh tiến lại gần cô, ôm cô vào lòng. Cô bất ngờ theo bản năng định dùng khuỷu tay huých mạnh vào người đằng
sau thì lại nhận ra mùi hương bạc hà mà hồi nãy đã ở hàng giờ ôm cô, cô hạ tay xuống quay lại cười nhẹ nhàng.
- Em thích chiếc váy này?
- Nó rất đẹp!! Anh mua tặng em sao?
- Ừm. Tôi cứ nghĩ em sẽ không thích.
- Chỉ cần là đồ anh mua em đều thích!
Không hiểu sao cô lại buộc miệng nói ra câu ấy. Nói xong rồi cô mới
ngớ ra là mình vừa nói gì thì đỏ hết mặt lại. Anh cầm cái khăn trên tay cô, nhẹ nhàng xoay người cô lại lau tóc cho cô.
Hành động này của anh khiến cô thật sự rung động rồi. Cô nghe thấy rõ
tiếng tim mình đập và nó đập rất nhanh. Cô mỉm cười, nụ cười đẹp như
thiên sứ.
- Em thay chiếc váy này. Hôm nay cả nhà sẽ mở tiệc mừng Thiên Nguyên đứng đầu kì sát hạch.
- Dạ.
- ---
Cô ngắm đi ngắm lại mình trong gương. " Có phải mình yêu nghiệt quá rồi không ". Vừa ngắm cô vừa tự khen mình, suýt xoa mãi không thôi.
Reng reng reng
Cô cầm điện thoại lên, thấy Tố Mại gọi liền nhanh tay ấn nút nghe. Nếu cô không nghe nhanh, rồi không biết cô bạn này của cô sẽ hét cho thủng màng nhĩ mất.
- Âu Hân, hôm nay Vương Thiên Nguyên sẽ mở tiệc mừng. Cậu ta có gọi cho cậu không?
Khóe miệng cô giật giật vàu cái. " Ở cùng một nhà rồi còn cần phải mời sao?".
- Cậu cứ tới đi, tới rồi chúng ta sẽ gặp nhau.
- Âu Hân..... hình... hình như mình.... mình vừa thấy cái.... gì đó.
Nghe thấy Tố Mai lắp bắp nói, Âu Hân cũng tò mò mà hỏi:
- Thấy gì?
- Cậu ta nói tiệc mừng tổ chức ở biệt thự với Uyên Cát. Uyên Cát không phải là biệt thự Vương gia, nhà chồng của cậu sao??
- Thì đúng rồi. Vương Thiên Nguyên là em rể mình đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...