Bên kia, Âu Hân giúp Ôn Tuyết chăm bé An An. Âu Hân càng nhìn lại càng
thích An An, còn bé cũng có vẻ rất thích cô, mỗi lần cô lấy ngón tay
chọc cái má mềm mịn của con bé là con bé lại cười khanh khách.
Âu Hân bế An An ra ngoài, tính ra xích đu ngồi chơi. Hôm nay tiết
trời vẫn lạnh nhưng không bằng mọi hôm nên Âu Hân mới vui vẻ bế An An ra ngoài.
Âu Hân vừa đi đến gần xích đu, mắt liếc qua một điểm sau đó thì dừng
lại. Mắt thấy Chu Mẫn nén la nén lút trốn sau một cái cây gỗ ở góc
khuất, Âu Hân liền tiến lại gần.
Cô vừa đi vừa ra hiệu im lặng với An An, cũng không biết còn bé hiểu hay không hiểu nhưng cũng rất ngoan ngoãn im lặng.
- ....Chủ nhân....
Âu Hân dừng bước, tìm một chỗ thích hợp trong luống hoa gần đó rồi
ngồi xuống. Chu Mẫn đang nghe điện thoại. Hình như vừa nói gì đó, Âu Hân nghe không rõ nhưng tai vẫn nghe lọt hai chữ "chủ nhân".
Chủ nhân?!
Từ này của Chu Mẫn là có ý nghĩa gì. Vì Chu Mẫn đứng sau cây, Âu Hân
lại ngồi xuống cạnh luống hoa đằng sau lưng Chu Mẫn nên không quan sát
được biểu cảm. Chu Mẫn nói điện thoại cũng rất bé, Âu Hân nghe từ được
từ không.
- ... Không có.... Không biết....
- .....
- Chủ nhân.... cứu.... Trở về.... nói rõ...
- ....
Âu Hân bực bội. Cô nghe được mấy từ, lắp ghép lại cũng không hiểu
nghĩa. Mắt thấy Chu Mẫn đã tắt điện thoại đi xuống nhà phụ, Âu Hân thở
dài một hơi, sau đó nét mặt nhanh chóng nghiêm lại.
Chu Mẫn đáng nghi??
Quá đáng nghi.
Cô ta gọi người kia là chủ nhân, giọng điệu hình như hơi run, người kia chắc chắn không tầm thường.
Chủ nhân? Cứu? Trở về?
Âu Hân rất chú ý đến mấy từ này. Một tia sáng xẹt qua, Âu Hân sững người.
Không phải Chu Mẫn đang nhờ người đó giúp chạy trốn khỏi chỗ này đấy
chứ. Từ sau khi cô nhập viện, tuy Chu Mẫn được đi lại tự do nhưng chỉ
trong phạm vi biệt thự, nói khó nghe một chút chính là cô ta đang bị
giam lỏng ở đây. Âu Hân muốn để cô ta thoải mái một chút, nhưng xem ra
bây giờ nếu không làm gì đó nhanh thì cô ta sẽ trốn mất.
Âu Hân liền ôm An An đi vào nhà.
Vương Kì Hạo vẫn chưa nói gì về thân phận của Chu Mẫn nên Âu Hân vẫn
chưa biết. Điều cô chú ý bây giờ chỉ là muốn cho Chu Mẫn trả một cái giá thật đắt, sau này có muốn làm gì cũng chỉ có thể ôm theo xuống mồ mà
không thể thực hiện được.
....
Tối hôm đó, Vương Kì Hạo vừa ngồi vào bàn ăn liền cau mày không vui, mặt mày đen kịt. Lý Nhạc Lăng hôm nay đến ăn chực thì biểu hiện lố hơn
một chút, há mồm trợn mắt, mặt mày đầy kinh sợ cùng kinh ngạc.
Trên bàn giống như đang bày một bữa tiệc thịnh soạn vậy. Ở đây kinh sợ không phải vì nhiều đồ ăn, quan trọng đồ ăn là cái gì.
Rất đơn giản, cật heo hầm thuốc bắc, lươn hầm thuốc bắc, súp lươn, thịt dê, hàu biển, thịt bỏ, canh giá đỗ và hậu hủ....
Rất bổ thận, tráng dương!
Sau một hồi sốc ở mức cao hơn trung bình một tí qua đi, Lý Nhạc Lăng
bụm miệng cười ngồi xuống, miệng cười nhưng mắt vẫn không quên liếc nhìn ai đó. Ai kia từ đầu tới cuối đều rất im lặng, mắt chỉ nhìn về một
phía, nhìn vào một người.
Cô gái không hề nhịn cười mà cười rất sảng khoái, tay cũng không
ngừng việc múc canh giá đỗ và hậu hủ vào bát, sau đó bưng bài tay đặt
trước mặt người đàn ông đang mặt mày như muốn nổ súng.
- A~ Cái này rất ngon, anh ăn nhiều một chút. Còn có súp lươn nữa....
Nhanh đến chớp nhoáng, bát nhỏ của Vương Kì Hạo đã trộn đủ loại đồ ăn — đồ ăn thập cẩm, đều tráng dương bổ thận.
Âu Hân thấy Lý Nhạc Lăng bụm miệng cười thì cũng rất có lòng tốt múc
một bát lươn hầm thuốc bắc cho cậu. Còn không quên để lại nụ cười và câu nói:
- Lý thiếu cứ tự nhiên,... cũng nên ăn nhiều vào, món này rất tốt cho... sức khỏe.
Lý Nhạc Lăng phút chốc cơ mặt cứng đờ, nụ cười cũng không thể nở nổi được nữa.
Một bông hoa đang rực rỡ khoe sắc, có một cô gái đi ngang qua, mở
miệng cười nói: "Bông hoa này màu thật xấu, thật mất mĩ quan." Bông hoa
rất yên lặng mà héo tàn ngay sau đó.
Hai người đàn ông thân hình to lớn, sức khỏe tinh lực đều rất dồi
dào, lại đột nhiên bị một mỹ nữ xinh đẹp bồi bổ cho những món ăn...
Đây là mỹ nữ đang muốn nói cái gì?
Một, mỹ nữ lo lắng nghiêm túc nói: "Những món ăn này rất tốt cho sức
khỏe, nhanh chóng bồi bổ sức lực đã mất, ăn nhiều một chút cho khỏe."
Đây chắc chắn là đang quan tâm lo lắng.
Hai, mỹ nữ cười như hoa, thái độ rất giống đang cợt nhả, nói: "Thận
anh không tốt, bồi bổ một chút mới có thể cải biến được tình hình. Em
cũng mới có thể được hưởng nhờ." Đây là ý gì? Là chê anh sinh lý quá
yếu, không thỏa mãn được em, anh phải bồi bổ nhiều vào thì em cũng mới
có thể...
Âu Hân là đang muốn nói ý nào, một hay hai? Nhìn thái độ cũng thấy rõ ràng là cô đang muốn nói ý thứ hai. Miệng cười như hoa, tay không ngừng gắp đồ ăn cho người bên cạnh.
Vương Kì Hạo cuối cùng cũng chịu nhúc nhích. Hành động đầu tiên chính là đưa tay ra nắm cổ tay của người con gái đang gắp thịt dê vào bát
mình lại. Giọng anh rất chầm, còn ngửi thấy mùi khói súng.
- Em chắc chắn là muốn anh ăn?
Âu Hân im lặng ba giây sau đó cười nói.
- Tất nhiên rồi. Anh phải nhiều một chút cho khỏe, những món này rất bổ.
Nói xong mắt lại liếc nhanh một cái về phía người con gái đang đứng ở bên cạnh bàn anh phía đối diện. Vương Kì Hạo rất nhanh đã để ý hành
động này của Âu Hân, anh cũng liếc nhìn một cái.
Chu Mẫn nhìn một màn trước mặt thì tím mặt nhíu mày. Cô ta có cảm
giác như vừa bị Âu Hân vả một cái rất đau vậy. Là vừa vả cô ta rồi vừa
chửi: " Cô nhìn thấy gì chưa, thấy gì chưa? Anh ta bị yếu sinh lí đấy.
Đến một cô gái yếu đuối như tôi mà anh ta còn không thỏa mãn được vậy mà cô có thể nhắm trúng. Cô chắc cũng giống như anh ta, chỉ được cái vẻ
ngoài thôi."
Chu Mẫn bị vả đau thì đương nhiên rất tức giận, hai tay nắm chặt tạp dề màu trắng.
Vương Kì Hạo liếc nhìn Chu Mẫn một cái rồi lại nhìn trở về Âu Hân.
Anh yên lặng nâng tay cô đang gắp miếng thịt dê lên. Miếng thịt dê nóng
hổi cứ như vậy được đưa vào miệng anh. Nuốt xong miếng thịt liền nhìn cô vợ yêu đang cười ngả ngớn.
- Cảm ơn vợ! Cơm hôm nay rất ngon. Tối nay sẽ thưởng cho vợ gấp hai ngày thường.
Nụ cười trên môi Âu Hân cứng lại tức khắc, cơ mặt cũng cứng lại không có ý dãn ra. Cô đưa ánh mắt rụt rè sợ hãi nhìn anh.
Những hình ảnh ngày trước vô thức ùa về đại não cô. Thời gian không
dài, nhưng Âu Hân không nhớ rõ lúc đó bản thân đã mấy ngày không xuống
được giường, cô chỉ biết, khoảng thời gian nằm im một chỗ đó rất khó
khăn, cũng rất khó chịu.
Âu Hân liền gọi Ôn Tuyết.
- Chị Tiểu Tuyết, cháo rau củ của em đâu rồi. Khụ khụ... Chị biết là em vừa ra viện, sức khỏe vẫn rất yếu mà.
Vừa nhoài người gân cổ nói to vào trong bếp, mắt Âu Hân cũng không
quên liếc nhìn Vương Kì Hạo. Mặt viết rõ một ba chữ "người đang bệnh"
Thấy anh hình như đang cười. Sau đó Âu Hân rất ngoan ngoãn rụt cổ lại ngồi ăn cháo trắng, cũng không cười nói gắp thức ăn nữa.
Hai người đàn ông lặng lẽ liếc nhìn nhau, sau đó liếc nhìn những món
ăn trên bàn. Một người vui vẻ ăn tiếp, một người im lặng ăn một hai
miếng sau đó chỉ ngồi uống nước trắng.
Lý Nhạc Lăng miệng dính nước canh, miệng tấm tắc khen.
- Đồ ăn hôm nay ngon thật.
Sau đó lại bê cả tô canh lươn hầm thuốc bắc lên húp.
Vương Kì Hạo nhìn một cái chán ghét, lặng lẽ đưa ly nước lọc lên uống.
Âu Hân ăn được một nửa tô cháo thì không cố được nữa. Cô ngán món
cháo thanh đam tốt cho sức khỏe này đến tận cổ rồi. Tay vừa đẩy bát cháo ra, một bàn tay khác liền cầm bát cháo nên.
Âu Hân kinh ngạc nhìn sang. Vương Kì Hạo cầm chiếc thìa cô vừa ăn múc từng muỗng cháo bỏ vào miệng ăn. Ăn hết liền kêu Ôn Tuyết múc thêm một
bát nữa. Âu Hân tròn mắt nhìn anh, biểu cảm ngây ngốc.
Sau đó liếc nhìn bàn ăn thịnh soạn đang được một mình Lý Nhạc Lăng chén.
Vương Kì Hạo thận tốt, thích ăn thanh đạm, không cần bổ thận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...