CHƯƠNG 8: ÁN TRẦN GIA DIỆT MÔN 2
Dịch giả: Luna Wong – hoàn thành lời hứa bão chương trong 3 ngày. Mọi người xem đã nghiện chưa nè.
Người này bước đi lặng yên không tiếng động, dáng người mềm mại linh xảo, thế cho nên khi người đó đến sau lưng Ngôn Khanh, Ngôn Khanh vẫn không hề có cảm giác.
Tuy rằng Ngôn Khanh nghe không được, nhưng cái bóng của người chiếu ở trên vách tường lại từ từ rõ ràng, giống như một bóng ma to lớn bao phủ tới chỗ cô.
Thân ở hoàn cảnh như vậy, dù cho gan lớn hơn nữa thì cô vẫn bị sợ hết hồn, ngay khi Ngôn Khanh vừa muốn xoay người lại, vậy người đã từ phía sau bụm miệng cô lại, đèn pin cô nắm trong tay cũng theo đó ngã nhào trên mặt đất.
Ánh sáng của đèn pin rơi vào trên một đôi giày da màu đen, làm cho một đôi chân của người nọ thon dài hơn.
Ngôn Khanh thầm nghĩ một tiếng không xong, tại đêm hôm khuya khoắc đi tới hiện trường án mạng, sẽ không phải là hung thủ chứ? Lẽ nào hung thủ thất lạc chu ti mã tích gì? Mặc kệ thế nào, lấy thủ đoạn độc ác của hung thủ, tình cảnh hiện tại đối với cô mà nói là thập phần nguy hiểm.
“Ngươi là ai?” Phía sau đột nhiên đè thấp thanh âm mang theo một tia cảm giác bị áp bách mãnh liệt, lòng bàn tay che miệng cô có một tia ôn độ khô ráo.
Dư quang của Ngôn Khanh thoáng nhìn ống tay áo của người kia, chỗ ống tay áo màu đen có đính ba cái nút áo màu vàng.
Đây là…
Cô cố sức lắc đầu, dùng ngón tay chỉ miệng mình.
Nhận thấy được dụng ý của cô, người nọ dần dần buông lỏng tay, cô không kịp thở dốc một tiếng liền vội vàng hỏi: “Anh là người của quân cảnh ti?”
Cúc áo trên ống tay áo của người này, cô từng thấy ở Ngôn gia một lần, là chế phục của quân cảnh ti, mặc kệ thật giả, bảo vệ mạng trước quan trọng hơn!
Người đến tựa hồ ngẩn ra, bất quá cũng không có phủ nhận, mà là ngữ khí trầm trầm ép hỏi: “Cô là ai, tại sao lại tới nơi này?”
Ngôn Khanh thoát khỏi khống chế của người này, chuyển động xe lăn quay đầu lại, nương ánh trăng sáng sủa, cũng đồng dạng thấy rõ ngũ quan của người này, không khỏi kinh ngạc xuất khẩu: “Thời ti trưởng?”
Vị thanh niên trường thân ngọc lập trước mặt này không phải người khác, chính là vị Thời ti trưởng của quân cảnh ti ngày hôm qua cho cá ăn ngẫu nhiên nhìn thấy.
Thời Đình cũng nhận ra nữ hài trước mặt này, tuy là trên cầu hình vòm của Ngôn gia vội vã thoáng nhìn, nhưng hắn có trí nhớ người đã từng gặp mặt là không quên được, huống chi dung mạo của nữ hài này cũng đủ kinh diễm, để người khắc sâu ấn tượng, “Cô là tiểu thư Ngôn gia?”
“Tiểu nữ tử Ngôn Khanh.” Bởi vì ngồi ở xe lăn, vóc người của vị Thời ti trưởng này cũng có trên 1m85, nên nói chuyện với anh ta, Ngôn Khanh chỉ có thể ngửa đầu, “Xin chào Thời ti trưởng.”
Bookwaves.com.vn
“Nếu là tiểu thư Ngôn gia, vì sao đêm khuya đến đây? Ở đây là địa phương nào, cô biết chứ?” Thời Đình nhìn thoáng qua bảng hiệu phía trên chính sảnh, mấy chữ “ninh tịnh trí viễn” treo thật cao, “Nơi này là hiện trường án mạng, người chưa được cho phép đã một mình đi vào, đều có hiềm nghi gây án.”
“Thời ti trưởng thực sự cất nhắc ta.” Ngôn Khanh nhẹ nhàng mím môi, chuyển hướng xe lăn sang một bên, nhặt đèn pin rớt xuống đất lên, “Hung thủ là nam giới, thân cao tầm 1m85, tàn nhẫn hung hãn, thủ pháp lưu loát, tố chất tâm lý rất mạnh, nếu như không phải sát thủ nhà nghề, đó là xuất thân binh ngũ.”
Lúc nói chuyện nhìn thoáng qua Thời Đình: “Nếu như ta suy luận không lầm, Thời ti trưởng tựa hồ càng phù hợp với điều kiện người hiềm nghi hơn.”
Thời Đình: “… .”
Dĩ nhiên hoài nghi hắn?
Thời Đình rốt cục chính sắc quan sát nữ hài trước mặt, thoạt nhìn cô phi thường gầy yếu, da có loại bệnh trạng tái nhợt, đốt ngón tay đặt ở trên đầu gối tinh tế mà thon dài, ở dưới đôi ngọc thủ nhỏ và dài bọc một cái thảm, che giấu hai chân của cô trong đó.
Đối với vị Ngôn gia lục tiểu thư này, hắn hơi có nghe qua, mẫu thân mất sớm, Ngôn lão gia đặc biệt yêu thương, nhưng không may, bởi vì lúc đó nhiễm một cơn bệnh nặng, sau khi khỏi bệnh thành tàn tật, một đôi chân cũng không có cách nào đi lại nữa.
Nhưng hắn nghe nói là, Ngôn gia lục tiểu thư nhu nhược nhát gan, ai cũng có thể khi dễ, mà vị trước mặt này tựa hồ không quá giống trong truyền thuyết.
Xem ra, lời đồn quả nhiên không thể tin hết.
Thời Đình nhìn về phía vị trí đèn pin của Ngôn Khanh vẫn soi, cũng không có chỗ đặc thù gì, không khỏi hỏi: “Cô đang nhìn cái gì?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...