Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi


CHƯƠNG 3: ÁNH SÁNG TRỌNG SINH


Dịch giả: Luna Wong


Nghĩ đến thân thế của Ngôn Khanh, Tĩnh Tri lại là một trận bi thương, nếu như không phải tam di thái mất sớm, lục tiểu thư cũng sẽ không rơi tới tình cảnh thấp bé này, trên mặt nổi có lão gia cưng chìu, sau lưng không biết bị bao nhiêu khi dễ, hết lần này tới lần khác lại là một tính cách nghịch lai thuận thụ, đánh không hoàn thủ, mắng không nói lại.


Ngay khi Tĩnh Tri thổn thức, bên ngoài có người vén rèm chui vào, nha đầu này còn cao hơn Tĩnh Tri một cái đầu, tóc ngắn tới tai sạch sẽ lưu loát, cho dù là một thân y phục hạ nhân vải xanh lá, cũng có thể nhìn ra vài phần giỏi giang.


Nha đầu này vừa vào cửa tựa như một trận gió, tốc độ nói chuyện như mưa đá rơi, “Tiểu thư, lão gia bảo ngươi buổi tối đi Niệm Vãn lâu dùng cơm tối, trù phòng làm cá sạo(cá pecca) chưng tiểu thư yêu nhất, các phòng các viện đều sẽ đến, tính là an ủi tiểu thư đó.”



Ngôn Khanh rũ mí mắt xuống, cầm lấy ly trà một bên nhấp một miếng, “Cứ nói bụng tôi đau nhức, không đi.”


Mộ Dung và Tĩnh Tri nhìn nhau, hai người đều biết Ngôn Khanh không thích tham gia náo nhiệt, bất quá đối với lời của Ngôn lão gia, cô luôn luôn nói gì nghe nấy.


Thấy hai người kia ngây ngốc như tượng đá, Ngôn Khanh nhấp môi: “Làm theo lời tôi nói là được.”


Nụ cười thanh thành đạm đạm như thế, môi xinh đẹp cong lên một độ cong nhu hòa, để một đôi mắt càng thêm trong trẻo, rõ ràng vẫn là lục tiểu thư Ngôn gia kia, tựa hồ lại có chỗ nào không giống, ý niệm như vậy từ trong lòng nhô ra, Mộ Dung và Tĩnh Tri không khỏi nhìn trừng mắt.


Niệm Vãn lâu của Ngôn phủ là sau khi tam di thái qua đời Ngôn lão gia tu kiến lại, ba chữ to màu mực cũng là Ngôn lão gia tự mình viết, phàm là Ngôn gia có gia yến, cũng sẽ cử hành ở Niệm Vãn lâu, lâu dần thành một quy củ bất thành văn ở Ngôn gia.


Tháng ba Thuận thành, nguyên liệu nấu ăn thiếu dinh dưỡng, trên bàn cơm của dân chúng bình thường chỉ có cải trắng củ cải khoai tây, tại trù phòng Ngôn gia lại là cái gì cần có đều có, những thức ăn này phần nhiều là không vận từ phía nam mà đến, trái cây rau dưa tươi mới, hải sản bắt ở biển sâu, thịt rừng nguyên thủy trên Trường Thanh sơn, mỗi khi Ngôn gia ăn cơm, mùi thơm của thức ăn cũng có thể để người bên ngoài tường ăn một bữa no.


bookwaves.com.vn
Tại trù phòng vẫn còn bận rộn, người của các phòng Ngôn gia đã lục tục đến đông đủ, ngồi ở chủ vị trường bào mã khoái, thân cao da trắng đó là lão gia Ngôn gia Ngôn Húc.



Tổ tiên Ngôn gia là trung y, đến đời của Ngôn lão gia liền mở dược phô, bởi vì thiện kinh doanh, dược phô của Ngôn gia từ một nhà mở cho tới bây giờ đã gần trăm nhà, từ thuốc trung đến thuốc tây, từ trường y đến bệnh viện đều có quan hệ, Ngôn lão gia bảo dưỡng độc đạo, người hơn bốn mươi tuổi, nhìn qua bất quá ba mươi hơn.


Mắt thấy mọi người đủ, Ngôn lão gia lại không tìm được tiểu lục bản thân thương yêu nhất, không khỏi sinh ra vài phần nhìn xung quanh.


Tứ di thái đang đấm vai cho hắn, nhìn thấu tâm tư của hắn, vội vàng nói: “Lục tiểu thư hành động không tiện, sợ là phải trễ chút mới tới.”


Ngay sau đó lại cười nói: “Lúc này đại khái cũng sắp tới rồi.”


Cái bàn vuông khắc hoa này của Ngôn gia có thể đồng thời cho mười mấy người dùng cơm, đũa dài và ly đĩa chén trán cũng đều là đặt làm độc nhất vô nhị, mạ vàng điêu khắc hoa mẫu đơn, nơi chốn chương hiển đẹp đẽ quý giá, mọi người ngồi ở chung quanh cũng không dám cả tiếng gây xôn xao, chỉ dám nhỏ giọng nói nhỏ.


Ngôn Cầm chờ đến không nhịn được, hướng về phía tứ tiểu thư Ngôn Linh bên người oán giận: “Ngôn Khanh này quá ghê gớm, mỗi lần cũng chờ một mình cô ta, a cha cũng thật là, chỉ cần cô ta không tới, sẽ không cho phép ăn cơm.”



Ngôn Linh vội vàng thở dài một tiếng, khẩn trương nhìn phương hướng của Ngôn lão gia một cái: “Ngũ muội muội đừng nói nữa, đại khái sắp đến rồi.”


Vừa dứt lời, chỉ thấy một thiếu nữ ăn mặc kiểu nha hoàn vượt qua cánh cửa, đầu tiên là thi lễ một cái, tiếp đó nói: “Bẩm lão gia, tiểu thư ăn đồ hỏng, đau bụng, không thể tới.”


Sắc mặt của Ngôn lão gia căng thẳng, vội vàng hỏi: “Ăn đồ không sạch sẽ gì, đã thỉnh đại phu chưa?”


Tĩnh Tri từ từ trả lời: “Chính là ăn một chút tuyết cáp.”



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận