Thiếu Soái Mỗi Ngày Đều Đang Ghen 2: Phu Nhân Lại Đi Hiện Trường Án Mạng Rồi


CHƯƠNG 20: ÁN TỬ NHA HOÀN NGÔN GIA ĐẦU TỈNH 9


Dịch giả: Luna Wong


“Tôi không có, tôi thực sự không có trộm đồ.” Tiểu nha hoàn quỳ trên mặt đất lạnh run, cô tự nhiên biết gia quy của Ngôn gia, càng không muốn bị đuổi ra khỏi Ngôn gia, trên dưới nhà cô có năm người nhưng toàn bộ đều sống nhờ vào chút tiền công của cô.


“Đứng lên đi.” Ngôn Khanh ôn hòa mở miệng, “Cô nói mình không trộm đồ, vậy cô ấy cũng không đến mức vô duyên vô cớ vu hãm cô đi? Cái túi này của cô lại là chuyện gì?”


“Hồi lục tiểu thư, đồ không phải tôi trộm, là tôi nhặt.” Tiểu nha hoàn theo bản năng ôm chặt cái bao bố kia: “Sáng sớm hôm nay, tôi đi bãi rác ở hậu viện, kết quả thấy một bộ chăn đệm gối đầu ở đó, tôi thấy đệm chăn đều là mới tinh, chỉ là có chút bẩn thối, nghĩ rửa một cái cũng có thể dùng nên lượm trở về, vừa rồi ở bên ngoài phơi bị cô ấy nhìn thấy, cô ấy một mực chắc chắn là tôi trộm đồ.”



Nghe vậy, hai tròng của Ngôn Khanh mắt hơi sáng, “Có phải là gối đầu lông ngỗng không?”


Tiểu nha hoàn không ngẫm nghĩ tại sao Ngôn Khanh lại biết, gật đầu như giã tỏi, “Chính là gối đầu lông ngỗng.”


Cô không khỏi mỉm cười, trong mắt mang theo vài phần chắc chắc.


Thứ Tĩnh Tri không tìm được lại tìm được ở đây, thật đúng là đạp phá thiết hài vô mịch xử.


“Còn cô, cô lại làm thế nào biết đồ do cô ấy trộm?” Ngôn Khanh ngẩng đầu hỏi một nha hoàn khác.


“Hồi lục tiểu thư, vật này là ở trong phòng đại thiếu gia, làm xong rồi đưa sang đó chưa bao lâu, tôi là nha hoàn của đại thiếu gia, tự nhiên nhận ra. Lục tiểu thư, đồ chính là cô ta trộm, đệm chăn mới tinh như thế làm sao có thể nói vứt thì vứt a?”


Bookwaves.com.vn

“Tôi không có, tôi làm sao dám trộm đồ của chủ tử chứ.” Tiểu nha hoàn vội vàng kêu oan.


“Đồ xác thực không phải cô ấy trộm.” Ngôn Khanh nói rằng: “Bất quá, nếu biết đồ là từ đâu tới, vậy đưa trở về nơi đó, chuyện này cũng dừng ở đây, cô đi xuống trước đi.”



Tiểu nha hoàn kia nghe xong, lập tức thiên ân vạn tạ Ngôn Khanh một phen.


“Nhưng là… .” Mắt thấy tiểu nha hoàn đi, nha hoàn vóc dáng thấp tự nhiên không cam lòng, vừa muốn nói gì, lại chống lại một đôi mắt trong sáng trong suốt của Ngôn Khanh, ánh mắt kia tuy rằng bình tĩnh như nước, đáy mắt lại lộ ra một tia phong mang, để cho lời đã ra đến khóe miệng của cô, không thể không cứng rắn nuốt xuống.


Dù cô chưa từng có tiếp xúc với vị lục tiểu thư này, lại nghe tính cách của cô ta nhu nhược có thể lấn, có thể ở Ngôn gia sống đến bây giờ, ỷ vào bất quá là sủng ái của Ngôn lão gia, nhưng hôm nay vừa thấy, cô bắt đầu hoài nghi độ có thể tin của những lời đồn đãi kia, nhãn thần của vị lục tiểu thư này vì sao thấu triệt như vậy, đang lúc không vui không giận, dường như có thể nhìn thấu nhân tâm.


“Vừa lúc tôi có chút chuyện muốn tìm đại ca, cô cầm đồ đi cùng đi.”


“Vâng, lục tiểu thư.” Nha hoàn vóc dáng thấp cầm bao bố, trái lại đi theo phía sau Ngôn Khanh.


Ngôn Khanh vừa tới đến viện tử của Ngôn Khải, liền nghe được bên trong truyền đến một trận tiếng ồn ào, tiểu nha hoàn tập mãi thành thói quen, thầm thì trong miệng một câu: “Đại thiếu nãi nãi lại đang mắng đại thiếu gia.”



Thê tử của Ngôn Khải Khương thị là một bát phụ nổi danh, mà Ngôn Khải lại bị thê quản nghiêm, bình thường ăn nói khép nép ở trước mặt Khương thị, không có nửa điểm uy nghiêm, ba ngày hai đầu bị mắng ai huấn, quả thực chính là như cơm thường.


“Đại ca, đại tẩu.” Ngôn Khanh vừa xuất hiện, tiếng mắng của Khương thị lập tức tiêu thất, theo đó thay một khuôn mặt tươi cười, “Lục muội muội nha, tại sao muội cũng tới, xuân hàn se lạnh, chớ đông lạnh, không thôi a cha lại đau lòng.”


Ngôn Khanh cười cười: “Tạ ơn đại tẩu quan tâm, muội tới là muốn mượn đại ca quyển sách.”


“Sách gì?” Bị mắng một trận, sắc mặt của Ngôn Khải âm trầm.


Ngôn Khanh tự nhiên không phải đến mượn sách thật, mục đích thực sự của cô…



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận