CHƯƠNG 14: ÁN TỬ NHA HOÀN NGÔN GIA ĐẦU TỈNH 3
Dịch giả: Luna Wong
Thi thể của Thúy Nùng bị nâng đến thiên hạ* ở dãy nhà sau an trí tạm thời, mà người nhà của cô ta ở tại nông thôn, nhất thì bán hội cũng không tới kịp, bất quá vừa xảy ra chuyện không lâu, Ngôn lão gia đã phái người đi thông tri.
Luna: * – thiên hạ ở đây chỉ là một gian phòng nằm ở vị trí lệch trong dãy nhà sau.
Vốn có loại đại hộ nhân gia này, thỉnh thoảng nha hoàn và người hầu này nọ chết đều là việc nhỏ, nhưng văn bản《 Thuận thành pháp 》mới ban bố của Thuận thành rõ ràng quy định, phàm là có người chết, phải báo lên quân cảnh ti địa phương, nếu như giấu diếm, xử lý theo tội giết người.
Bởi vì trong thiên hạ có đặt một người chết, bọn hạ nhân đều tránh đi thật xa, vốn có dãy nhà sau nhiệt nhiệt nháo nháo, lúc này lại có vẻ một mảnh vắng ngắt.
Một cước của Tĩnh Tri đạp vào, không biết từ nơi nào nhảy ra một con chó mực, lúc này sợ đến cô hồn phi phách tán, may là Mộ Dung sau lưng dùng một tay đỡ lấy cô, nên mới không có té ngã.
Mộ Dung có chút khinh bỉ nói rằng: “Một con chó đã làm cô sợ như vậy?”
Tĩnh Tri cố sức vỗ vỗ ngực, không ngừng thở ra, “Tôi ngược lại không phải là sợ chó, nhưng nơi này có người chết a, còn là vừa mới chết, hồn phách cũng chưa có ngủ yên đó.”
“Cô ta là bị người hại chết, tự nhiên không thể ngủ yên rồi.” Ngôn Khanh tự chuyển xe lăn đi đến thiên hạ, Mộ Dung vội vàng theo sau giúp đỡ một tay.
Đẩy cửa gỗ thiên hạ ra, một mùi hôi đập tới trước mặt để người hít thở không thông, ánh mặt trời vụn vặt từ cửa sổ bắn vào, trong không khí nổi trôi rất nhiều bụi mù đang bay.
Tĩnh Tri vội vàng che mũi, “Ở đây cũng quá ô uế đi.”
Căn thiên hạ này bình thường dùng để chứa đựng một ít vật phẩm vứt bỏ, lâu dài không dùng, cũng không có người xử lý, thời gian lâu rồi thì thành phòng rác, vị đạo khó ngửi.
Mà thi thể của Thúy Nùng liền đặt ở trên một cái bàng gỗ đồng dạng cũ nát không chịu được, bên trên đang đắp một tấm vải trắng.
Thấy sắc mặt của Ngôn Khanh bình tĩnh xốc tấm vải trắng kia lên, Tĩnh Tri vội vàng quay đầu mình đi, hai tay tạo thành chữ thập, liên tiếp niệm A di đà phật, trái lại Mộ Dung lớn gan, tò mò hỏi: “Tiểu thư, làm sao cô biết Thúy Nùng là bị người hại chết?”
“Mộ Dung, đi lột y phục của cô ấy.” Ngôn Khanh đưa một bộ găng tay cho cô ấy, “Mang vào.”
“Được.” Mộ Dung tiếp nhận cái bao tay mang xong, lấy can đảm đi cởi y sam của Thúy Nùng, khi cởi cái quần caro kia ra, nàng nhịn không được che mũi, “Thật hôi.”
Tĩnh Tri hỏi: “Nàng vừa mới chết, sao lại hôi chứ?”
“Đây không phải là thi thối, là nước tiểu và phân, hít thở không thông mà chết, thông thường cũng sẽ có tình huống không thể khống chế nước tiểu và phân phát sinh.”
Bookwaves.com.vn
Thi thể của Thúy Nùng bị ngâm trong nước, loại mùi hôi này tương đối mà nói đã coi như là tốt rồi.
Khi thi thể không một sợi chỉ bạo lộ ở trong tầm mắt, hai nha đầu không khỏi xấu hổ đỏ mặt, dù cho cùng là nữ tử, thấy cũng sẽ ngượng, trái lại Ngôn Khanh, sắc mặt bình tĩnh, hình như đã quen rồi.
Ngôn Khanh lại để cho Mộ Dung lật thi thể lại kiểm tra một lần, thấp giọng nói: “Bên ngoài thân không có tính tổn thương lộ liễu, cũng không bất luận xuất huyết dưới da gì, cũng không phải là chết do ngoại lực tác động.”
Nàng đeo cái bao tay, cầm lấy tay phải của Thúy Nùng, nhìn về phía một đoạn cánh tay trắng nhỏ: “Các cô xem đây là cái gì?”
“Đây là trầy da đi.” Mộ Dung cẩn thận nhìn một chút, ở trên cánh tay của Thúy Nùng có một chỗ biểu bì bị lột không quá rõ ràng, “Vậy miệng giếng có bốn thước cao, vách giếng xây bằng đá, từ phía trên nhảy xuống, nhất định sẽ ma sát với đá.”
Ngôn Khanh tán thưởng gật đầu một cái: “Mấy cái này thật là trầy da, bất quá, lại là da trầy sau khi chết hình thành.”
“Sau khi chết hình thành?”
“Cô nhìn xung quanh những miệng vết thương này, không có hiện tượng xuất huyết và sưng rõ ràng.” Biết Mộ Dung nghe không hiểu, Ngôn Khanh tiếp tục kiên nhẫn giải thích: “Cơ thể sống hình thành vết thương sẽ chảy máu, sẽ mở ra, sẽ đồng thời có xuất hiện chứng viêm, cái này gọi là phản ứng sinh hoạt; tương phản, thi thể sau khi chết hình thành vết thương sẽ không xuất hiện những hiện tượng bên trên, phán đoán miệng vết thương trên thi thể là bị thương lúc còn sống hay là bị thương khi đã chết, đây là tính chất then chốt để suy đoán án kiện.”
Đầu óc của Mộ Dung xoay chuyển rất nhanh, mắt nhất thời sáng ngời, “Tiểu thư, tôi hiểu rồi, bởi vì trầy da này của Thúy Nùng không có… phản ứng sinh hoạt, cho nên, cô ấy là sau khi chết mới rơi vào trong nước, dù là có cọ quẹt ma sát với đá trên vách giếng, vết thương cũng sẽ không xảy ra máu nhiễm trùng.”
“Người chết làm sao có thể tự nhảy vào trong giếng được, cho nên, tiểu thư là căn cứ vết thương này có cái gì mà… Nga, phản ứng sinh hoạt hay không để phán đoán cô ấy là bị người hại chết, đúng hay không?” Tĩnh Tri cũng sinh ra hứng thú với đối thoại của hai người, dường như tranh công vội vàng xen mồm.
Ngôn Khanh cười cười: “Các cô nói đều rất chính xác, Tĩnh Tri, ngươi dùng bút ghi lại.”
Tĩnh Tri nào dám làm trái ý của tiểu thư nhà mình, dù là sợ hơn nữa, vẫn sẽ kiên trì lấy giấy bút đã chuẩn bị trước ra, sỉ sỉ sách sách ghi lại.
“Người chết, nữ giới, thân cao 1m65, tuổi 17.” Ngôn Khanh cầm lấy chân phải của Thúy Nùng, ở các đốt ngón tay của cô ta nhẹ nhàng động vài cái, trong mắt cũng theo đó toát ra biểu tình nghi ngờ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...