Thiếu Soái Lạnh Lùng Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời


Nhược Hy nhanh chóng trả lời cậu ấy ngay:
"Có chuyện gì, em nói đi!"
Thiên Hào cầm lấy điện thoại bấm vào máy cô rồi gọi điện cho cô, lúc đầu Nhược Hy vẫn còn hơi do dự, nhưng cô vẫn bắt máy thử xem cậu ấy định nói gì:
"Chị, có phải chuyện chị nói với em chuyện chị kết hôn chỉ để cho em dập hết hy vọng không? Thật sự là chị vẫn chưa kết hôn có phải không?"
Thiên Hào hỏi như vậy, Nhược Hy cũng không cảm thấy lạ vì khi kết hôn với anh, cô có nói với anh chuyện cô kết hôn tạm thời không tiết lộ trên truyền thông, cậu ấy lên mạng tìm hiểu cũng sẽ không lộ ra vết tích cô đã kết hôn.

Nhược Hy hít thở một hơi thật sâu, nghiêm túc nói với cậu ấy:
"Chuyện chị kết hôn là sự thật, chỉ là bây giờ chị không tiện tiết lộ với giới truyền thông!"
Lúc nãy, Duật Hành có rót ly nước để trên bàn cho cô.

Nhược Hy để điện thoại xuống giường, mở loa ngoài rồi với tay lấy ly nước, anh lúc này cũng đã nấu cháo xong, đang đem lên phòng cho cô thì anh tình cờ nghe được lời nói của Thiên Hào đang nói với Nhược Hy:
"Chị đừng giấu em nữa, em không tin là chị đã kết hôn rồi!"
Duật Hành nhanh chóng mở cửa phòng, anh đặt nhẹ bát cháo xuống bàn, không đợi sự phản ứng của cô, anh cầm lấy điện thoại của cô, giọng nói lạnh lùng của anh giúp cô trả lời Thiên Hào:
"Nếu cậu không tin thì cứ đến biệt thự riêng của Cố gia ở ngoại thành sẽ biết được rằng cô ấy kết hôn hay chưa kết hôn!"
Nói rồi, Duật Hành nhanh chóng cúp máy.

Nhược Hy nhìn anh sững sờ một hồi lâu rồi ngại ngùng lên tiếng hỏi:

"Anh bảo cậu ấy đến đây thật à?"
Duật Hành xoay người lại nhìn cô, anh khẽ đặt nhẹ điện thoại cô xuống bàn, Duật Hành cầm lấy bát cháo, đi đến ngồi cạnh cô, anh nhẹ nhàng thổi từng muỗng cháo đút cho cô rồi anh bảo:
"Tất nhiên rồi, nếu cậu ta không tự đến đây xác nhận, làm sao mà biết được em là vợ của anh chứ!"
"Ừm, anh nói cũng phải, em nói mà cậu ấy nhất quyết không tin rằng em kết hôn rồi!"
Nhược Hy ngoan ngoãn ăn cháo mà anh đút.

Sau khi ăn cháo xong, anh cầm lấy chén thuốc đưa cho cô rồi bảo:
"Ăn xong rồi thì em mau uống thuốc đi!"
Duật Hành đưa chén thuốc đến gần miệng cô định đút cho cô uống nhưng cô đã kịp thời che miệng của mình lại, Nhược Hy lắc đầu, chu môi lên làm nũng với anh:
"Em không uống đâu, thuốc đắng lắm!"
Duật Hành nhìn cô hết cách, anh đưa chén thuốc đưa lên miệng mình uống một hơi, anh khẽ đưa tay lên cằm của cô nâng lên rồi tiến sát lại gần môi cô, đút hết thuốc từ miệng của anh sang miệng của cô.

Đút thuốc xong, Duật Hành mỉm cười gian manh nhìn cô hỏi:
"Thuốc đã ngọt chưa, không còn đắng nữa chứ?"
Gương mặt của cô xấu hổ nhìn anh, cô nhanh chóng cầm lấy chén thuốc uống hết, khẽ lau miệng rồi ngước nhìn anh nói:
"Anh dám trêu đùa em sao?"
Duật Hành đưa tay lên xoa đầu cô, anh nhẹ nhàng cầm lấy chén thuốc trên tay cô, nhìn cô nói giọng cưng chiều:
"Ai bảo em không chịu uống thuốc chứ, anh phải dùng cách này thì em mới chịu uống!"
Cốc! Cốc! Cốc!
Bên ngoài, người hầu gõ cửa phòng của hai người rồi lên tiếng:
"Cố nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân! Có Lam thiếu gia muốn gặp hai người, cậu ấy đang ở dưới phòng khách đợi hai người!"
"Được, tôi biết rồi!"
Duật Hành lên tiếng trả lời người hầu.

Anh chỉnh lại quần áo của mình, đưa tay lên xoa đầu cô, nhìn cô mỉm cười rồi bảo:
"Em còn đang mệt đấy, ngoan ngoãn ở đây đợi anh! Anh đi xuống gặp Lam Thiên Hào!"
Ngay khi anh vừa đứng lên, Nhược Hy đã nắm lấy tay anh, nhìn anh với vẻ mặt lo lắng, Duật Hành hiểu là cô đang muốn nói gì nên đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, anh khẽ gật đầu rồi nói:
"Em đừng lo, anh sẽ không làm gì cậu ta đâu!"
Nói xong, anh mở cửa phòng, bước xuống lầu, nhìn thấy một cậu thanh niên điển trai, khoảng chừng 21 tuổi, dáng người cao ráo, Duật Hành nhận ra Thiên Hào ngay, anh đi xuống lại gần cậu ấy khẽ ho một cái, mỉm cười nhìn cậu ấy:
"Cậu là Lam Thiên Hào phải không? Xin chào, tôi là Cố Duật Hành, là chồng của Hy Nhi!"

Thiên Hào đứng lên, cậu ấy nhìn anh từ trên xuống dưới, trên người anh đều toát lên khí chất kiêu hãnh, lạnh lùng, cậu ấy vẫn tỏ vẻ nghi ngờ nên đã lên tiếng hỏi anh:
"Anh là chồng của chị ấy? Vậy chị ấy đâu?"
Duật Hành nhìn cậu ấy cười nửa miệng, anh đi đến ngồi xuống ghế, rót hai tách trà rồi nói:
"Cô ấy bị cảm lạnh rồi, đang nghỉ ngơi ở trên phòng, nếu không phải tại cậu thì tôi và cô ấy sẽ không xảy ra hiểu lầm dẫn đến sự việc như thế này!"
Thiên Hào nghe đến cô bị bệnh, cậu ấy đi đến tóm lấy cổ áo của anh, tức giận:
"Anh đã làm gì chị ấy để chị ấy bị bệnh hả?"
Đôi mắt của Duật Hành lạnh lùng giương lên liếc nhìn Thiên Hào, anh cầm lấy tay của cậu thật chặt, khẽ nhếch môi lên cười rồi nói:
"Cô ấy bị bệnh chẳng phải cũng là do cậu sao?"
Nói xong, Duật Hành đứng lên bảo Thiên Hào đi lên phòng với mình.

Anh mở cửa phòng ra, Thiên Hào bước vào nhìn thấy cô đang truyền nước biển, cậu ấy lo lắng chạy đến hỏi:
"Chị, chị không sao chứ?"
Nhược Hy mỉm cười, cô cố gắng ngồi dậy nhìn cậu ấy rồi nói:
"Chị không sao, Duật Hành cho em lên đây à?"
Thiên Hào ngước lên nhìn anh rồi nhìn cô khẽ gật đầu.

Sau đó, anh tiến lại gần cô, vuốt nhẹ mái tóc cô trước mặt của cậu ấy rồi quay lại nói với cậu ấy:
"Bây giờ cậu đã tin chưa? Cô ấy rõ ràng đã nói là cô ấy kết hôn rồi, cậu không tin mà phải không? Vậy tôi lấy thứ này để chứng minh cho cậu xem nhé!"
Duật Hành cầm lấy hai tờ giấy đăng kí kết hôn để trước mặt cho Thiên Hào xem, Thiên Hào khẽ cầm lấy hai tờ giấy lên xem, nhìn thấy tên của anh và cô được in trên đó, Thiên Hào lúc này mới tin rằng cô đã thật sự kết hôn, cậu ấy đặt hai tờ giấy xuống, ngước lên nhìn anh:
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không để tâm đến chị ấy nữa! Từ nay tôi sẽ thật sự xem chị ấy là chị gái của tôi!"
Thiên Hào đang định rời đi thì Duật Hành đứng ở phía sau lên tiếng:

"Tôi có một người em gái tên là Cố Tuyết Anh, nó cũng chưa có bạn trai đâu! Nếu cậu không ngại thì khi nào nó đi du học về, tôi sẽ cho hai người gặp nhau, hơn nữa, cậu và Hy Nhi sẽ không phải khó xử nữa!"
Thiên Hào quay lại nhìn anh khẽ gật đầu rồi nói:
"Chuyện này nói sau đi, tôi chỉ hy vọng anh sẽ chăm sóc và bảo vệ chị ấy thật tốt!"
Nói rồi, Thiên Hào quay gót mở cửa phòng bước thẳng ra ngoài, anh thở phào nhẹ nhõm.

Anh đi xuống lầu tiễn Thiên Hào ra cổng rồi bước vào nhà, nhìn xung quanh nhà, không thấy Cố phu nhân, anh đã hỏi cô hầu gái:
"Mẹ tôi đâu rồi?"
Cô hầu gái cung kính nói với anh:
"Cố phu nhân đi siêu thị mua ít thức ăn để bồi bổ cho nhị thiếu phu nhân rồi!"
"Được rồi, cô đi làm việc tiếp đi!"
Vừa dứt lời, Duật Hành đi lên phòng xem tình hình của cô.

Anh vừa mở cửa phòng ra, Nhược Hy đã ngồi dậy hỏi anh ngay:
"Vừa nãy, anh có làm khó cậu ấy không?"
Duật Hành đưa tay lên xoa đầu cô, anh ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay ôm lấy cô vào lòng rồi nói:
"Không sao, cậu ấy cũng tin rằng em đã kết hôn rồi! Anh nói rằng em đã bị cảm lạnh, cậu ấy còn cảnh cáo anh nữa này!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui