Duật Hành nhìn cô thở dài, anh đưa tay xoa đầu cô, tiện tay đưa cho cô chìa khóa xe rồi bảo:
"Vậy em lái xe đi, nếu em muốn tự mình lái xe để đi làm thì cuối tuần này, anh đưa em đi mua xe mới!"
Đôi mắt ngạc nhiên của cô nhìn anh, Nhược Hy cầm lấy chìa khóa xe rồi nhanh chóng hỏi anh:
"Phía sau hầm xe của biệt thự, xe của anh đã rất nhiều rồi, anh chọn một chiếc để tặng em là được mà, sao lại mua xe mới để tặng em?"
Duật Hành lắc đầu, đi đến gần cô nói nhỏ vào tai cô:
"Mấy chiếc đó làm sao mà anh tặng cho em được, vợ của anh nhất định phải đi xe mới, em mà không nhận được là anh giận em!"
"Thật là, chịu thua anh luôn! Được rồi, em nhận, anh đưa Ái Tư Lộ lên xe đi!"
Duật Hành rút ra trong túi quần ra một chiếc còng thường dùng để bắt tội phạm, anh nhanh chóng còng tay của Tư Lộ lại rồi đưa cô ta lên xe, sau đó anh bước lên ghế phụ ngồi cạnh cô, Nhược Hy sau đó cũng nhanh chóng bước vào xe, quả thật kĩ năng lái xe của cô quá là cao siêu.
Nhược Hy lái xe thẳng đến trụ sở, suốt chặng đường đi anh luôn luôn ngắm cô, cô nhìn lên kính phía trên thấy Tư Lộ đang có ý định muốn trốn, Nhược Hy đã lên tiếng nói nhỏ:
"Ái Tư Lộ, cậu đang muốn trốn à?"
Tư Lộ nhanh chóng ngồi thẳng lên, cô ta cố ý né tránh ánh mắt của cô rồi trả lời:
"Đâu có, tôi trốn làm sao được!"
Nhược Hy xoay vô lăng rẽ trái, đến dừng đèn đỏ, cô quay lại hỏi cô ta:
"Cậu đừng tưởng tôi không biết cậu có ý định muốn trốn, nhìn biểu hiện của cậu không dám nhìn thẳng vào mắt tôi là tôi biết cậu đang có ý định muốn trốn khỏi đây!"
Ái Tư Lộ ngước lên nhìn thẳng vào mắt cô, cô ta thừa nhận:
"Tôi muốn trốn đó thì sao? Tôi mà trốn được khỏi đây là tôi sẽ không tha cho các người đâu!"
Nhược Hy đang định nói thì Duật Hành tức giận, nhìn cô ta rồi quát:
"Có tôi ở đây, cô nghĩ cô trốn được sao? Mà cô có trốn được thì chúng tôi cũng sẽ bắt cô về trụ sở, sau đó sẽ bắt đầu dùng cực hình nặng nhất đối với cô!"
Sau lời nói của anh, cô ta im lặng không dám nói gì thêm nữa.
Đèn xanh vừa chuyển sang, Nhược Hy nhanh chóng đạp chân ga lái xe đến trụ sở.
Đến nơi, cô bước xuống xe trước, dìu anh ra ngoài rồi lôi Tư Lộ vào trụ sở.
Vừa đến trước cửa trụ sở, Thiên Hào gọi đến cho cô nói:
"Chị, em đáp xuống sân bay rồi! Chị ra sân bay đón em đi!"
Nhược Hy cầm lấy điện thoại trả lời lại cậu ấy:
"Em đứng đó đợi chị, chị sẽ lái xe đến đón em liền!"
Nói xong, Nhược Hy cúp máy.
Cô ngước lên nhìn anh với cặp mắt chớp chớp, giọng nói của cô nhỏ nhẹ hẳn đi:
"Hành bảo bối, anh đưa Ái Tư Lộ vào trong tra khảo đi, em phải ra sân bay đón Thiên Hào!"
Gương mặt của anh bắt đầu cảm thấy không vui, nhưng cũng đồng ý cho cô đi, Duật Hành đưa tay lên xoa đầu cô rồi bảo:
"Lam Lam, em lái xe cẩn thận nhé! Cậu ta mà có tỏ tình em thì em phải lập tức từ chối cho anh!"
Nhược Hy nhìn anh mỉm cười, khẽ gật đầu, cô cầm lấy chìa khóa xe, đưa tay lên chào tạm biệt anh rồi đi thẳng ra xe.
Sau khi cô rời đi được một lúc, Duật Hành giơ tay ra hiệu cho cấp dưới trong trụ sở, bảo cậu ấy:
"Cậu đem cô gái này xuống phòng giam đặc biệt cho tôi, nhớ phải canh giữ cô ta thật nghiêm ngặt, đừng để cho cô ta bỏ trốn! Tôi có công việc phải đi rồi!"
Cấp dưới giơ tay lên chấp hành mệnh lệnh của anh, cậu ấy nhanh chóng đem Tư Lộ xuống phòng giam.
Duật Hành cũng nhanh chóng chạy ra ngoài trụ sở, lấy điện thoại gọi điện cho tài xế riêng:
"Anh đến đón tôi ra sân bay đi, tôi đang ở trước cổng của trụ sở!"
Một lúc sau, tài xế lái xe đến.Duật Hành nhanh chóng bước vào xe rồi ra lệnh cho tài xế lái xe nhanh đến sân bay.
Tài xế lái xe rất nhanh, chỉ 30 phút đã đến sân bay rồi.
Duật Hành ngồi trong xe quan sát tìm kiếm cô, thấy phía đằng xa, Nhược Hu đang ôm lấy Thiên Hào, gương mặt ai đó đang bắt đầu đen lại nhìn cảnh tượng trước mắt.
Nhược Hy ôm lấy Thiên Hào rồi nhẹ nhàng buông cậu ấy ra, cô đưa tay lên xoa đầu cậu ấy rồi bảo:
"Em trai của chị nay trưởng thành rồi, mới mấy năm không gặp, xém chút nữa là chị đã không nhận ra em rồi!"
Thiên Hào nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt lấy mái tóc của cô, cậu ấy mỉm cười trả lời lại cô:
"Chị cũng vậy, xinh đẹp hơn trước rồi!"
Gương mặt của ai đó trong xe đang ngày càng đen lại, tài xế trong xe thấy gương mặt anh bắt đầu có sát khí, anh ấy khẽ nhìn qua hướng mà anh đang nhìn, cậu ấy bắt đầu đổ mồ hôi, thầm nghĩ:
"Cố thiếu phu nhân ơi, cô làm cho Cố thiếu ghen rồi! Mau đến đây cứu tôi đi!"
Nhìn thấy Nhược Hy đưa Thiên Hào lên xe để chuẩn bị đưa cậu ấy đi ăn.
Duật Hành không nói gì chỉ ra hiệu bảo tài xế lái xe theo cô.
Nhược Hy đưa Thiên Hào đến nhà hàng lần trước mà cô và anh cùng nhau dùng bữa, bước xuống xe, cô đưa Thiên Hào vào trong nhà hàng, Duật Hành nhích người lại bảo tài xế:
"Anh lái xe về biệt thự trước đi, có gì xong tôi sẽ gọi cho anh đến đón!"
Tài xế gật đầu, Duật Hành bước nhanh xuống xe rồi đi vào trong nhà hàng.
Anh nhanh trí chọn bàn cách bàn cô 4 bàn nhưng ở phía nhìn xéo qua, chọn bàn xa như thế nên anh không nghe được cuộc trò chuyện giữa cô và Thiên Hào.
Thức ăn vừa được đem ra, Nhược Hy nhanh chóng gắp đồ ăn cho Thiên Hào rồi mỉm cười nhìn cậu ấy:
"Đây là món sườn xào chua ngọt mà em thích ăn này, chị cố tình gọi món này nhiều hơn món khác để cho em ăn đó!"
Thiên Hào bắt đầu cầm đũa lên, nhẹ nhàng gắp thức ăn cho vào miệng rồi nói:
"Chị vẫn không quên em thích ăn gì luôn sao?"
Nhược Hu khẽ mỉm cười, đưa tay lên xoa đầu cậu ấy, giọng nói của cô ôn nhu nói với cậu ấy:
"Tất nhiên rồi, vì em là đứa em trai mà chị yêu thương nhất mà!"
Thiên Hào nghe đến hai từ em trai, cậu ấy bắt đầu tỏ vẻ không vui, ngước lên nhanh chóng nói với cô:
"Nhưng em không muốn làm em trai của chị!"
Nhược Hy nhìn cậu ấy khó hiểu rồi hỏi:
"Em nói gì thế? Sao đột nhiên không muốn làm em trai của chị nữa?"
Thiên Hào nhanh chóng nắm lấy tay cô, cậu ấy đứng lên đi đến hôn nhẹ vào má của cô rồi nói:
"Em muốn làm người yêu của chị! Đây là lần thứ hai mà em tỏ tình với chị, mong chị đừng từ chối em nữa!"
Duật Hành không thể nhìn nổi cảnh tượng trước mắt, gương mặt anh đầy sát khí nhanh chóng đứng lên rồi bước ra ngoài.
Nhược Hy bị Thiên Hào hôn bất ngờ vào má, cô nhanh chóng né ra khỏi cậu ấy, sợ sẽ làm anh tổn thương, Nhược Hy nhanh chóng giơ ngón tay đeo nhẫn cho cậu ấy xem rồi bảo:
"Xin lỗi, chị đã kết hôn rồi, không thể nhận lời làm người yêu của em được! Mong em hãy đi tìm người khác tốt hơn chị!"
Thiên Hào không tin cô đã kết hôn, cậu ấy nhanh chóng đi đến ôm lấy eo cô rồi hôn lên môi cô, Nhược Hy tức giận, nhanh chóng đẩy cậu ấy ra rồi nói:
"Em đừng có như thế nữa được không? Chị thật sự đã kết hôn rồi, chị rất yêu anh ấy, không muốn làm tổn thương đến anh ấy, mong em hãy hiểu cho chị!"
Vừa dứt lời, cô cầm lấy túi xách để trên ghế rồi rời đi.
Thiên Hào đứng lặng người lại, nước mắt của cậu ấy khẽ rơi xuống, cậu ấy thầm nói:
"Tại sao chị vẫn không đợi em trở về, em thật sự rất yêu chị! Tại sao chứ?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...