Nhược Hy vừa dứt lời, anh đã kéo cô xuống hôn lấy môi cô thật sâu, sau đó anh khẽ buông ra rồi nói:
"Được rồi, cũng sắp đến giờ rồi, em cũng nên ra ngoài quay phim đi, anh phải đi gọi điện cho cậu để báo tình hình hôm qua cho cậu biết!"
Nhược Hy khẽ gật đầu, cô luyến tiếc buông anh ra, đứng lên cất hộp cứu thương vào tủ, chào tạm biệt anh rồi bước ra ngoài.
Ngay lúc cô vừa đi ra, Giai Ninh đứng đợi ở đó vừa nhìn thấy cô, cô ta đã đưa chân ra có ý định muốn ngáng chân để cho cô bị té, Nhược Hy thấy từ xa nhưng vẫn cố tình đi đến giẫm mạnh vào chân của cô ta khiến cho Giai Ninh đau đớn, chỉ tay vào cô rồi mắng:
"Tại sao chị lại giẫm chân của tôi!"
Nhược Hy khẽ nâng vai lên, nở nụ cười lạnh lùng rồi nhìn cô ta khẽ nói nhỏ vào tai:
"Đừng tưởng tôi không biết là cô định ngáng chân tôi để cho tôi té, sau đó để tôi mất mặt với mọi người! Chiêu trò này của cô cũng quá cũ đi!"
Dứt lời, cô lướt qua Giai Ninh rồi đi ra ngoài, trước khi đi cô lại tiếp tục nói nhỏ vào tai của cô ta:
"Bỏ ý định làm tôi mất mặt đi vì cô càng làm tôi mất mặt thì cô sẽ càng mất mặt hơn tôi!"
Thấy Như Hạ cũng vừa đến, do cô đang mang thai nên anh đã sai người mua một đôi giày đế bằng cho cô, mấy đôi cao gót của cô, anh bảo người cất vào một chỗ ở trong biệt thự, Nhược Hy đi đến nói nhỏ vào tai của chị:
"Hạ tỷ, chắc 6 tháng nữa em không nhận lịch trình được nữa!"
Như Hạ nhìn cô ngạc nhiên, khó hiểu hỏi:
"Hả? Sao vậy?"
Nhược Hy nhìn xung quanh, nắm lấy tay chị kéo ra ngoài phía sau trụ sở, cô khẽ chỉ tay vào bụng mình rồi nói:
"Em có tiểu bảo bối rồi nên 6 tháng nữa em không nhận lịch trình được, chị sắp xếp giúp em nha!"
"Cái gì? Em có thai rồi sao? Sao lại nhanh vậy?"
Nhược Hy đưa tay lên miệng chị bảo chị im lặng, cô khẽ nói nhỏ với chị:
" Em nói chị nghe, 3 tuần trước khi em biết Thiếu Đình và Lam Giai Ninh có gian tình, cảm thấy bất lực nên em đã vào quán bar uống rượu.
Không ngờ, sáng dậy! đã! đã! "
Như Hạ nghe giọng cô ngập ngừng không muốn nói tiếp nên chị đã cố gắng hỏi:
"Đã sao? Em nói chị nghe, đã xảy ra chuyện gì?"
Gương mặt cô bắt đầu đỏ ửng lên, nhanh chóng thốt lên lời nói:
"Đêm đó, em và Duật Hành đã qua đêm ở biệt thự riêng của anh ấy! Nhờ đêm đó mà em mới có tiểu bảo bối này!"
Như Hạ đưa tay lên sờ trán, chị đặt tay lên vai cô, khẽ gật đầu rồi nói:
"Bà cô của tôi ơi, xảy ra chuyện lớn như vậy mà em lại không nói cho chị biết!"
Nhược Hy cười gượng nhìn chị, gương mặt hối lỗi, nói giọng dịu dàng với chị:
"Chẳng phải là vì em phải giữ bí mật sao!"
"Thôi được rồi, 6 tháng nữa chị sẽ không nhận lịch trình của em nữa! Em đó, có thai phải ăn uống cho điều độ vào, chị thấy em dạo này gầy lắm!"
Nhược Hy vui mừng nắm lấy cánh tay của Như Hạ, dựa đầu vào vai chị rồi nói:
"Em biết rồi, Hạ đại nhân của em là tốt nhất trên thế gian này!"
Như Hạ giơ tay lên búng nhẹ vào trán của cô:
"Được rồi, em bớt nịnh lại đi! Vào trong thôi, mọi người đều đang đợi em đấy!"
Nhược Hy ngoan ngoãn nghe lời cùng Như Hạ bước vào trong.
Giai Ninh và Thiếu Đình đang ân ái trước cửa trụ sở, cô giả vờ như không thấy lướt qua hai người họ luôn.
Bỗng Thiếu Đình bảo cô đứng lại rồi anh ta bắt đầu mắng cô:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...