Thiếu Soái Lạnh Lùng Sủng Bà Xã Lên Đến Tận Trời
Sau đó, cậu giả vờ xin phép cô đi ra ngoài nghe điện thoại, thật ra là cậu ra ngoài để gửi đoạn ghi âm đó cho anh, gửi xong Ngụy Niên nhanh chóng quay trở lại phòng đạo cụ.
Đoạn ghi âm sau khi được gửi qua cho Duật Hành, anh nghe xong cảm thấy rất hài lòng, anh nhanh chóng chọn nhà hàng đẹp nhất ở ngoại thành để trưa đưa cô đến đó dùng bữa.
Đến trưa, Duật Hành lái xe đứng đối diện với công ty rồi gọi cho cô:
"Anh đến rồi, em ra đây đi!"
Thiên Duật Hành vui mừng, giao hết việc cho Ngụy Niên rồi chạy ra ngoài.
Duật Hành vừa nhìn thấy cô đã nhanh chóng lái xe đến chỗ cô đứng, cô vừa vào anh đã cúi người xuống thắt dây an toàn cho cô, sẵn tiện hôn nhẹ vào má của cô rồi nói:
"Chuẩn bị xong hết chưa, trụ sở anh đã sắp xếp hết rồi!"
Nhược Hy bĩu môi lắc đầu nói là cũng sắp xong rồi, anh gật đầu rồi lái xe đưa cô đến nhà hàng anh vừa mới đặt chỗ lúc sáng, nhà hàng này nằm ở ngoại thành, phong cảnh nơi đây rất đẹp và yên tĩnh.
Duật Hành lái xe đến nơi, mở cửa cho cho xuống rồi anh đưa cô vào trong phòng VIP, chỗ này vừa hay ngắm được phong cảnh thơ mộng.
Thấy nhà hàng này anh chưa đưa cô đến lần nào, cô thấy lạ nên hỏi:
"Hình như đây là lần đầu tiên anh đưa em đến nhà hàng có cảnh đẹp như thế này!"
Duật Hành đi đến, nắm lấy tay cô rồi ôn nhu nói:
"Em thích không? Nơi này anh vừa mới đặt chỗ lúc sáng, biết em thích nơi yên tĩnh nên anh đã cố tình chọn nơi đây để giảm bớt căng thẳng cho em!"
Nhược Hy cảm động nhìn anh nói lời cảm ơn.
Sau khi dùng bữa trưa xong, Duật Hành tranh thủ lái xe đưa cô về trụ sở trước nhằm tạo cơ hội cho Hàng Nhất nhận lỗi với cô.
Đến nơi, anh mở cửa xe rồi nắm lấy tay cô đi xuống phòng tra khảo đặc biệt, Duật Hành cúi người xuống nói nhỏ vào tai cô:
"Em vào phòng tra khảo đặc biệt đằng đó đi, có một vị khách muốn gặp em ở đó!"
"Ai muốn gặp em vậy?"
"Em cứ vào trong đi, anh đứng ngoài đây đợi!"
Nhược Hy gật đầu nghe lời anh bước vào phòng tra khảo đặc biệt, vừa nhìn thấy cô Hàng Nhất đã cúi người xuống rồi nói:
"Lam tiểu thư, cho tôi xin lỗi vì chuyện trước đây của tôi, tôi không nên làm phiền đến cuộc sống riêng của cô!"
Nhược Hy nhận ra giọng nói của hắn ngay, liền bảo hắn ngước lên rồi cô nhìn hắn mỉm cười nói:
"Không sao, mọi chuyện cũng đã qua rồi, tôi cũng quên hết mọi chuyện rồi!"
"Cảm ơn Lam tiểu thư đã không trách tội tôi!"
Cô nhìn hắn mỉm cười rồi đi ra ngoài, cùng lúc này, tổ quay phim cũng đã đến, Duật Hành cho gọi A Thành đưa cô lên trên.
Giai Ninh và Thiếu Đình đi chung lại còn nắm tay õng ẹo khiến cho mọi người trong tổ quay phim đều cảm thấy khó chịu.
"Yo, tưởng chị không đến chứ, không ngờ chị là người đến đây đầu tiên à, chị biết đây là đâu mà lại ngang nhiên đi vào đây thế!"
Giai Ninh buông lời châm chọc cô, Nhược Hy không những cảm thấy không khó chịu, ngược lại còn nói ngược cô ta:
"Ồ, thế à! Tôi thích vào đây lúc nào cũng được mà, đâu ai cấm tôi vào đây đâu!"
"Chị nói như vậy là sao? Chị tưởng muốn vào trụ sở của Cố thiếu dễ dàng như thế à?"
A Thành cảm thấy khó chịu với Giai Ninh, cậu tiến lên phía trước nhìn thẳng mặt cô ta rồi nói:
"Cô ăn nói cho cẩn thận vào! Chị dâ....à Nhược Hy tỷ đã từng giúp đỡ cho trụ sở, tất nhiên chị ấy có quyền vào đây rồi!".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...