Cao quản gia đi ra ngoài cổng, vị nhị thiếu gia này đã mất tích từ rất lâu, cũng vì thế mà chủ nhân đời trước của ông qua đời do qua nhớ thương con, bản thân Cao quản gia cũng rất yêu quý nhị thiếu gia, nếu có kẻ mạo danh thì phải trừng phạt thật nặng.
" Cao quản gia, lâu quá không gặp! Hy vọng ông không quên gương mặt này của tôi! " Tiêu Phong mỉm cười nhạt, Cao quản gia bây giờ mặt đã có nhiều nếp nhăn, tóc bạc dần.
" Nhị...!nhị thiếu gia...!Thật sự là cậu sao? " Không hiểu sao Cao quản gia đôi mắt rưng rưng, nhìn Tiêu Phong hiện tại với lúc chưa mất tích quả nhiên không thay đổi nhiều nên ông dễ dàng nhận ra.
Tiêu Ban cứ đi đi lại lại trong phòng làm việc, tiếng mở cửa phát ra, Tiêu Phong cùng Cao quản gia bước vào.
Người em trai mất tích dững dưng xuất hiện trước mặt mình, Tiêu Ban có chút sững sờ.
Không biết giờ nên vui hay buồn.
" Anh trai, à không...!phải gọi là Tiêu đại nhân vì bây giờ anh đã quản thúc trên dưới Tiêu gia rồi.
Chắc hẳn anh rất bất ngờ khi em quay lại, nhà chúng ta thay đổi nhiều thật! "
Tiêu Ban bước đến dùng hai bàn tay mình chạm vào mặt của Tiêu Phong, quả nhiên là thật.
Hai anh em ôm lấy nhau hội ngộ, rồi ngồi xuống bàn, Cao quản gia đem trà và bánh vào.
" Tiêu Phong, từng ấy năm qua em đã đi đâu vậy? Sống như thế nào? Sao tới tận lúc này em mới trở về? "
" Lúc đó anh cũng thấy rồi, sau khi lỡ đụng vào Nguyệt Anh Lam thì nó đã đưa em đến một thời đại cách chúng ta tận 100 năm.
Tuy hơi khó tin nhưng nó là sự thật, em đã sống và làm việc ở đó.
Sau bao ngày dày công nghiêng cứu thì em cũng thành công trở lại đây! "
" Tận 100 năm lận sao? Miễn là em an toàn về Tiêu gia là được.
Nhưng có điều ta cần nói với em, cha mất rồi! "
Nghe được lời này của Tiêu Ban, Tiêu Phong hơi im lặng, môi anh hơi mím lại.
Tiếp lời vì sau khi anh biến mất, cha của anh đổ lỗi do bản thân vì không biết đã mua viên Nguyệt Anh Lam tặng sinh nhật Tiêu Phong, nên anh mới như vậy.
Sau một thời gian thì cố lão gia đổ bệnh, ông định sẽ chờ cho đến khi Tiêu Phong về, nhưng không được và đã mất 5 năm trước.
Tiêu Ban vì thế được thừa hưởng tài sản do cố lão gia chỉ có hai con trai, vợ mất sớm.
" Vốn dĩ cơ ngơi này cha sẽ nhường cho em, vì em tài giỏi thông minh hơn người.
Nếu như em đã quay lại thì ta sẽ...! "
" Tiêu đại nhân, em xin từ chối.
Tiêu gia được như bây giờ anh cũng góp phần không ít.
Mọi thứ trên dưới từ tiền bạc cho đến gia nhân đều do anh quản lí, em không còn quyền xen vào! Nếu có thể, em chỉ xin làm người phò tá, góp sức cho anh! "
Tiêu Phong lắc đầu, những thứ này anh không cần, tuổi của anh cũng đã cao.
Chi bằng sau này làm những việc nhẹ an hưởng tuổi già.
Tiêu Ban dắt Tiêu Phong đến nhà thờ cúng thắp hương cho cha và mẹ của hai người.
" Cha, con xin lỗi vì đã làm người lo lắng.
Mọi việc đều không phải lỗi của người, hy vọng người sẽ an tâm mà yên nghỉ dưới hoàng tuyền! " Tiêu Phong dập đầu.
Tiêu Ban cũng giới thiệu Tiêu Phong với vợ mình là Lục Mộng Bình, con trai Tiêu Hữu Chính, con gái Tiêu Ánh.
Tiêu Hữu Chính đã một lần đọc được tập thơ do chính Tiêu Phong tự sáng tác khi bằng tuổi cậu, nên cậu rất hâm mộ người cậu này.
" Thật sự là nhị gia sao? Bằng xương bằng thịt, nhị gia hãy chỉ cho con cách để làm thơ hay như người đi ạ! "
" So với cha lúc trẻ thì nhị gia anh tuấn hơn nhiều, con đã nghe người làm lâu năm trong nhà kể lại.
Quả nhiên là sự thật! "
Tiêu Phong nhận được tình cảm của hai người cháu mới gặp lần đầu nên Tiêu Ban có chút an tâm.
Cao quản gia sẽ sắp xếp một khu nhà để Tiêu Phong cảm thấy riêng tư, thoải mái.
" Nếu nhị gia có yêu cầu gì hay cần gì cứ việc nói với tôi, tôi nhất định sẽ cho người làm nhanh nhất! "
" Cảm ơn Cao quản gia! " Tiêu Phong gật đầu, Cao quản gia cúi chào và rời khỏi đó.
Nơi này lúc trước là phòng của anh nhưng đã được sửa sang cho mới, dọn dẹp sạch sẽ.
Ở đây một vài ngày, Tiêu Phong sẽ bất đầu tìm An Kỳ, hy vọng con bé sẽ ở đây.
...•.:°×═════════×°:.•...
Những ngày mà Hạo Thạc ở lại Dương gia dưỡng bệnh, Vân Kim Mỹ cứ tới lui để chăm sóc anh.
Trình Mẫn cứ nhắc đến chuyện cưới hỏi nhưng điều bị Hạo Thạc lãng tránh, hôm nay anh quyết định về lại phủ, dù đã có dì Hoa lo liệu nhưng cũng không thể rời nhà quá lâu.
" Thiếu soái, nay chúng ta đến Kiều Thanh Ốc ăn tối nhé, em muốn được thử các món ăn ở đó.
Nghe bảo là đầu bếp được mời từ nước ngoài về, để xem tài nghệ thế nào! "
" Được, ta sẽ đưa em đi! "
Mí mắt của Vân Kim Mỹ cong lên, mục đích của cô ta không phải là nếm món ăn mà là vì Kim Mỹ nghe được An Kỳ đang làm việc tại đó.
Cô sẽ cùng Hạo Thạc xuất hiện trước mặt nàng ta, chọc tức y.
Chỉ tưởng tượng mà đã thấy vui rồi.
" Ồ, xem ai đến kìa! Cũng may là An Kỳ không có ở đây! " Kiều Lam đứng trên lầu nhìn xuống thấy Vân Kim Mỹ bước vào với Hạo Thạc.
Môi cô hơi nhếch lên.
" Vân tiểu thư chưa từng đến chỗ chúng ta! " Á Hiên bên cạnh thắc mắc, Kiều Lam biết tỏng ý muốn của Vân Kim Mỹ là gì.
Cô chỉ nhắc là tiếp đãi khách cho thật tốt.
Vân Kim Mỹ nếm thử món cá Sóc chiên sốt cà chua, quả nhiên rất ngon.
Dương Hạo Thạc chỉ lặng lẽ gắp đồ ăn vào miệng như không có khẩu vị, Kim Mỹ thấy hơi lạ, người ngồi trước mặt cô như chẳng có tâm trí.
" Thiếu soái nhìn kìa, ca nương đó hát hay quá! " Vân Kim Mỹ chỉ xuống sân khấu, Dương Hạo Thạc cầm ly rượu nhấp môi, gật đầu.
An Kỳ đang đi thì cô nghe thấy tiểu nhị đang nói chuyện với đầu bếp, có vẻ đang gặp rắc rối.
Cô lại hỏi thì biết được là phòng hoa đào gọi món Trứng hấp lục vị không thể làm được vì thiếu gia vị, phải đến mai mới có.
Sẵn đang không có chuyện gì làm nên An Kỳ sẽ đi cáo lỗi với họ.
" Xin lỗi, tôi vào một chút được không ạ? " An Kỳ gõ cửa phòng hoa đào.
Tiếng từ ở trong vọng ra đồng ý.
Khi cô bước vào thì như chết lặng tại chỗ
" A! An Kỳ trùng hợp quá! Cô cũng đến Kiều Thanh Ốc dùng bữa à? " Vân Kim Mỹ ngạc nhiên.
"...!"
" Cô lại vào nhầm phòng sao? Cái tính hậu đậu vẫn không bỏ được?! " Dương Hạo Thạc nhếch môi.
" Hình như thiếu soái có hiểu nhầm gì đó.
Xin thưa là tôi đang làm việc ở Kiều Thanh Ốc, tôi đến là để xin lỗi rằng không thể làm món trứng hấp lục vị, xin quý khách vui lòng gọi món khác ạ! " An Kỳ điềm tĩnh đáp, đây là công việc, không thể để cảm xúc cá nhân lấn át
Vân Kim Mỹ bảo rằng nếu không có món đó cũng được, các món trên bàn đã đủ ăn rồi.
Kim Mỹ gắp một miếng thịt đút cho Hạo Thạc, anh cũng mở miệng.
An Kỳ nhoẻn cười chúc mừng.
" Thấy thiếu soái và Vân tiểu thư hạnh phúc như vậy, chắc rằng hai người sẽ sớm về chung một nhà, sinh được quý tử! Đúng như ước muốn của Vân tiểu thư rồi! "
An Kỳ đóng sầm cửa, cô bỏ chạy.
Ly Lan thấy cô liền gọi nhưng cô chạy vụt qua, Ly Lan hơi bất ngờ, hình như An Kỳ đang khóc.
Kiều Lam bước ra mà thở dài, Ly Lan tò mò.
" Kiều Lam, rốt cuộc ai đã làm An Kỳ khóc vậy? "
" Là tên mặt lạnh Dương Hạo Thạc đó.
Lúc trước hắn và An Kỳ yêu nhau thắm thiết, đùng một cái lại bỏ rơi muội ấy rồi quay lại với tình cũ.
Hôm nay lại còn vát mặt đến, dù gì cũng là khách nên tôi không thể đuổi đi đâu! " Kiều Lam nhúng vai, Ly Lan cảm thấy hơi lạ.
An Kỳ ngồi vào một góc tối để khóc, rốt cuộc thì tại sao cô lại lụy tình đến thế, chỉ là một tên nam nhân.
Tình cảnh này đến bao giờ mới chấm dứt, chỉ còn cách rời khỏi Liên Thành thì sẽ không còn nhìn mặt Dương Hạo Thạc.
Phải trở lại công việc, An Kỳ rửa mặt rồi rời khỏi nhà vệ sinh, có hai ca nương đùa giỡn với nhau một người vô tình ngã vào An Kỳ làm cô cũng mất thăng bằng, cũng may có người đỡ được.
Khi An Kỳ nhìn người đó định cảm ơn thì căm nín.
" Thiếu soái...!sao lại là anh? "
" Đi đứng nhớ cẩn thận! " Dương Hạo Thạc lạnh lùng nói.
Ly Lan bước đến để gọi An Kỳ thì thấy Hạo Thạc, cô cuối cùng cũng hiểu ra, quả nhiên nghi ngờ của mình là đúng.
Ly Lan nắm tay An Kỳ kéo tới phòng làm việc của Kiều Lam.
" Kiều Lam, tôi nghĩ là tôi sẽ giải quyết được vấn đề của An Kỳ! "
Ly Lan nói rằng Dương Hạo Thạc đó đang bị người ta bỏ bùa tình yêu, một loại mùa mà chỉ dân du mục như Ly Lan biết, rất hiếm gặp.
Cả An Kỳ và Kiều Lam đều thất kinh.
" Bùa tình yêu? Ly Lan, cô nói rõ hơn xem nào "
" Trước đây khi tôi lần đầu tới Liên Thành đã vô tình chạm mặt thiếu soái, và gửi được mùi của hoa Tử Luyến, hoa đó mọc ở các nghĩa trang, hút dinh dưỡng của người chết mà
sống.
Có thể chế làm bùa tình yêu - uy lực rất mạnh! "
" Tuy có mặt lợi cũng có mặt hại, sau một thời gian dài người bị yếm sẽ bị thổ huyết, cuối cùng là cái chết đang chào đón.
Tôi đã thấy một người bị yếm hoa Tử Luyến nên biết rõ.
Thiếu soái...!chắc chắn là như vậy rồi! "
" Vậy thì nếu như cô nói Dương Hạo Thạc bị Vân Kim Mỹ bỏ bùa.
Vậy thì mới có thể đang yêu An Kỳ mà tự nhiên lại thay đổi sang yêu cô ta.
Đúng là đồ tâm cơ, người ta cứ khen ả dịu dàng thục nữ, xem ra cũng chỉ là cái vỏ! " Kiều Lam nóng máu, cô cầm cây quạt như muốn bẻ gãy nó.
An Kỳ thấy như có tia sáng hy vọng, cô nhờ Ly Lan chỉ cách hóa giải.
Cô ấy nói từng được bà nội kể cách để cứu người bị yến hoa Tử Luyến là hãy tìm nơi có hoa mọc lên, thường là ở trong nhà, nó chỉ mọc nơi ẩm thấp không có ánh sáng.
Sau đó nhổ lên và đưa cho Ly Lan.
...•.:°×═════════×°:.•...!
Hạo Hiên được An Kỳ hẹn gặp mặt nên anh rất vui, từ ngày hôm đó anh rất ngại khi gặp mặt cô vì đã bị từ chối.
Hạo Hiên thấy An Kỳ nói cũng đừng, hãy làm bạn và đừng quá ép buộc cô.
" Dương nhị công tử xin hãy giúp tôi! "
An Kỳ kể hết mọi sự việc và lời của Ly Lan lại cho Hạo Hiên.
Ban đầu anh hơi nghi ngờ nhưng vì là An Kỳ nên anh cũng tin, dù gì cũng liên quan đến tính mạng của anh trai mình, để lâu thì sẽ không thể cứu vãn.
" Người có thể ra ngoài phủ chính là anh, nếu như anh phối hợp với Tiểu Ngọc, nhất định sẽ tìm ra được hoa Tử Luyến.
Đừng để cho Y Bình và cả Hạo Thạc biết được.
"
" Tất nhiên rồi, tôi sẽ làm hết sức có thể.
Sẽ mang anh trai của lúc trước trở lại! " Hạo Hiên vỗ ngực, nhất định chuyện này sẽ thành công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...