Thẩm Mặc Kiêu một tay bế Thẩm Tư Hạ, một tay lau nước mắt cho cô.
“Anh xin lỗi, để em vất vả nuôi con một mình.
Nín đi, anh sai rồi”
Đúng! Anh thật sai! Tại sao suốt ba năm anh không về?
Đến khi Đàm Tiểu Châu thực sự đã bình tĩnh, Thẩm Mặc Kiêu mới nói cho cô nghe chuyện.
Năm ấy anh rơi xuống vách núi, tưởng mình sẽ chết ở đó nhưng lại được cứu bởi bác tiều phu sống gần ranh giới đất nước bên cạnh.
Nhưng anh tỉnh dậy lại không nhớ gì cả.
Ba năm là thời gian trí nhớ quay lại, nhớ ra đường về, nhớ ra người con gái anh yêu đang đợi ở nhà.
Đến lúc về, Thẩm Mặc Kiêu thấy cô trong nhà, cùng với một đứa bé? Anh đã có vô vàn những suy nghĩ vốn không có trên đời.
Anh muốn chạy đến bên cô ngay nhưng lại không thể.
Anh sợ cô thực sự đã có một gia đình khác và đứa trẻ ấy là minh chứng cho điều đó.
Rồi đến một ngày Thẩm Mặc Kiêu vô tình gặp Thẩm Tư Hạ đang buồn rầu góc chợ, chắc là đang đợi mẹ nó.
Anh thực tò mò muốn đến hỏi thăm còn chưa hỏi một câu liền bị bé con gọi baba.
Thẩm Tư Hạ thấy ba nó rồi, thấy qua ảnh liền nhận ra.
Rồi mấy ngày liền cô bé lủi thủi vẽ tranh gia đình, chỉ ước ba sẽ quay lại và đến ngày hôm nay ba bé con quay về thật rồi.
“Tiểu Châu thấy tiểu An…chưa?”
Hoành Chân nhìn khung cảnh gia đình tụ họp mà bất giác che miệng lại, thật kinh ngạc, Thẩm Mặc Kiêu còn sống?
“Thẩm Mặc Kiêu, anh về rồi phải bù đắp bạn tôi đấy nha”
Thẩm Mặc Kiêu ôm Đàm Tiểu Châu vào lòng, cười như không.
“Còn phải nói, cũng phải cảm ơn mọi người đã giúp cô ấy nữa chứ”
Hoành Chân thở dài một tiếng, cô ở đây chỉ ăn cầu lương ngập mồm thôi nên về với Cao Đình Phong thôi nào.
“Tôi về đây, hai người ở nhà đấy tối tụi tôi qua chơi”
Thẩm Tư Hạ đòi ba thả xuống, lon ton chạy tới cô nó.
“Cô ơi, Cao Thần có đến không ạ?”
Câu hỏi ngây ngô thật buồn cười, thật là hai đứa trẻ sao hay hỏi thăm nhau thế.
Hoành Chân véo má bé con một cái, tươi cười đáp.
“Có, tiểu Thần của con sẽ đến”
——————————
Cả chiều chơi với baba, Thẩm Tư Hạ mệt mỏi ngủ thiếp đi, đặt con xuống giường Đàm Tiểu Châu ra ngoài thấy anh đang tham quan ngôi nhà nhỏ.
“Còn một phòng ngủ khác, anh muốn xem không? Từ giờ nó là của anh…”
Thẩm Mặc Kiêu không nghe xuôi tai một chút nào.
Tại sao cô lại đẩy anh ra ngủ riêng vậy?
“Còn em?”
Nhìn cô không hề suy nghĩ mà thẳng thừng nói làm hắn có chút giận dỗi.
“Em chung phòng với con…”
Thẩm Mặc Kiêu lại kéo cô sát vào người, khoá môi cô nàng lại không cho nói tiếp.
Nụ hôn lúc đầu còn nhẹ nhàng, dần dần lại đắm sâu.
Hắn điên cuồng đẩy lưỡi vào miệng cô, như một thứ để nhấm nháp mà phát ra âm thanh nhiễu “nhóp nhép, nhóp nhép”
“Ưm…”
Giây trước đợi cô hô hấp lại giây sau đã đẩy cô xuống ghế sofa.
Tay hắn không yên mà kéo chiếc váy cô đang mặc lên tận thắt lưng.
Đàm Tiểu Châu giật mình che lại, nhưng không lâu bị hắn khoá tay trên đỉnh đầu.
“Ngoan, để anh làm”
Hắn lại tiếp tục hôn cô không cho cô cự tuyệt, cô yếu ớt cất tiếng gọi.
“Không được, con sẽ dậy mất…”
Thẩm Mặc Kiêu nở nụ cười xấu xa rồi cởi áo sơ mi hắn đang mặc vứt xuống.
“Vậy nên chúng ta nhỏ tiếng một chút nhé, vợ?
Hắn bế sốc cô lên tiến thẳng vào phòng ngủ, dù không ở phòng này nhưng ngày nào cô cũng lau dọn sạch sẽ, có lẽ để đợi anh về?
Đàm Tiểu Châu muốn la lên, nói hắn một trận lại sợ bé con tỉnh giấc lại âm thầm chịu đựng.
Lột hết chiếc váy đến áo ngực, quần lót, hắn cởi bằng sạch.
Thân mình trần trụi được hắn chiêm ngưỡng.
Sau bao nhiêu năm cô đẹp hơn thì phải, rất đầy đặn, không nhỏ như ngày trước.
Quả thực là vậy, từ lúc sinh con, cơ thể cô cũng “trưởng thành” lên không ít.
Da căng bóng màu mỡ, trắng trẻo hơn, thân hình chỗ cần to thì to chỗ cần nhỏ lại rất nhỏ.
Nhìn cô như vậy không ai nghĩ cô có một đứa con.
Đàn ông để ý cô không ít, lại là mẹ đơn thân nên ai cũng dòm ngó nhưng trông cô mạnh mẽ đến lạ trông có phần lạnh lùng nên họ không dám tiếp cận cô.
Đúng thế, cô rất biết giữ khoảng cách với “ong bướm”.
Chính vì vậy có rất nhiều người nể trọng và ngưỡng mộ tinh thần ấy của cô nàng.
Thẩm Mặc Kiêu hay để ý đến cô nên thường xuyên bắt gặp những ánh mắt của bọn đàn ông để ý đến cô.
Mọi ngày cô vốn giản dị, không súng sính quần áo cũng chẳng điểm phấn tô son nhưng người phụ nữ này vẫn thu hút ánh nhìn bởi cái vẻ đẹp mộc mạc.
Nghĩ thôi mà Thẩm Mặc Kiêu tức điên, hắn cắn vào cổ cô một cái rõ đau, tại sao phụ nữ của hắn lại nhiều người để ý đến vậy? Hắn lại muốn chói cô lại làm của riêng, công khai với tất cả cô thuộc về hắn, cấm ai được đoái hoài đến nữa!
“Mặc Kiêu, anh cắn em?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...