“Tiểu Châu…”
Thật sao? Là giọng nói này, tại sao sau ba năm…
Nước mắt Đàm Tiểu Châu bất giác rơi xuống một giọt.
“Hoành Chân?”
Giọng nói cô hơi run, không tin được.
“Cậu, là cậu thật sao? Tại sao…tại sao…?”
Đàm Tiểu Châu cô muốn hỏi thật nhiều…
Sau ba năm, tại sao vào lúc này mới liên lạc? Vậy thi thể đó…
Hình ảnh nạn nhân bắt đầu hiện ra trong đầu.
Vậy đây là lý do bị tạt axit? Đúng cả thôi, đều có lý do.
“Tại sao cậu lại giả chết, cậu là người miền Y?Nạn nhân hai năm trước, tốt cuộc mấy người đang làm gì vậy? Có biết mấy năm nay tôi đã tìm hung thủ như một con ngốc vậy…”
Mọi chuyện này nhằm mục đích gì? Chỉ đơn giản là bị phát hiện mà giết người vô tội để thế thân? Để che mù sự thật?
“Cậu nhìn thấy mặt tôi nên tôi buộc phải làm vậy để cậu tin tôi đã chết, tôi là người miền Y và quan trọng tôi làm vậy vì phải sống”
Đàm Tiểu Châu thất vọng siết chặt bộ đàm.
“Thế đây là lý do để cậu thích giết ai thì giết, thích làm tổn thương ai cũng được?”
Vậy mấy năm nay cô sống vì mục đích gì? Phải mất bao nhiêu quãng thời gian sống trong suy nghĩ phải tìm ra sự thật, thế mà đây lại là cái cớ để ngụy biện hay sao?
“Bà tôi bệnh nặng cần tiền, tôi đã bán thân cho người miền Y để họ cứu bà tôi, tôi làm những việc bọn chúng sai bảo.
Tôi thấy có lỗi nên hai năm rồi, tôi theo cậu, làm một người hầu…”
Hoành Chân đã giả nam, đội tóc giả nam, trang điểm thành nét nam, chỉ cần cố gắng nhấn giọng là giọng nói sẽ khác đôi chút.
Bên miền Y đồng ý điều kiện đó cũng không phải vì Hoành Chân day dứt muốn sửa lỗi mà là thăm dò miền X.
Đàm Tiểu Châu sắp sửa muốn tắt huy hiệu đi luôn rồi, chuyện này thực sự khó tin.
“Đây là lý do tôi luôn thấy cậu giống Hoành Chân hay sao? Rốt cuộc cũng chỉ vì chiến tranh vô nghĩa, tại sao phải cực khổ như vậy? Hai miền chúng ta không thể hòa bình được ư?”
Vậy cuộc trò chuyện này tại sao bây giờ mới tồn tại?
Khoan đã, Hạo Hiên là Hoành Chân, bấy lâu nay đều có mục đích cả, ngày cả lúc này?
Đàm Tiểu Châu vội vàng tắt tín hiệu, đây cũng là một phần kế hoạch của người miền Y.
Bộ huy hiệu này giống bộ đàm có thể xác định vị trí, vậy đây là cuộc gọi này xuất hiện ngay lúc này, nơi chiến tranh.
Là dương đông kích tây!
Nguy rồi! Quân đội ở chiến trường hết rồi, không chừng miền Y sẽ tấn công ở đây đầu tiên.
Đàm Tiểu Châu vội vàng thông báo cho người chỉ huy gần đó nhưng cũng đã quá muộn màng…
…
“Tôi xin lỗi Tiểu Châu, Đình Phong em cũng thật lòng xin lỗi anh…” Hoành Chân không ngừng lặp lại chốn ngục tối nơi miền Y.
Bọn chúng lợi dụng Hoành Chân đến phút cuối mới nói bà cô đã mất rồi nhốt cô vào ngục.
Hoành Chân đau đớn nhận tin bà mất, nước mắt rơi không ngừng…
———————————
Pháo hoa bắn lên trời nơi tránh nạn, quân đội ra sức trở về thật nhanh nhưng mà quá xa!
Để tránh nạn, miền X để xa dân nhất có thể, về nhanh cũng phải mất nửa tiếng trong khi bọn chúng đã sắp đến nơi rồi.
Chết tiệt! Ngay lúc này…
“Là miền Y, đóng cửa hầm lại!”
Người chỉ huy ra lệnh kéo cửa sắt cuối cùng, ở đây có tổng ba lớp cửa, bọn chúng tới nơi thì đang đóng cửa cuối rồi.
Thật nhanh quân miền Y ồ ạt đến, không ngừng công phá từng lớp cửa.
Bọn chúng không dùng bom mìn phá vì để tiết kiệm vũ khí đồng thời giữ dân miền X còn sống để làm con tin, làm nước X đồng ý kí hiệp ước mà miền Y đưa ra.
Tên đầu tướng cũng là kẻ đứng đầu miền Y là Hướng Phát, hắn ta cũng phải cảm ơn Hoành Chân nhiều lắm! Vì cô làm rất tốt cơ mà.
Hướng Phát ngồi trên ngựa ung dung nhìn quân mình đang bắt đầu lật tình thế.
“Quang Lâm Hạo là cái thá gì nữa, để tao chống mắt miền X sẽ làm được gì?”
Quang Lâm Hạo là kẻ đứng đầu miền X cũng đang có mặt ở đây, dưới hầm, nơi tránh nạn.
Từng lớp cửa sắt được phá tan, còn một lớp cuối, quân miền Y lại càng ung dung hơn, mở chậm hơn hai cửa kia.
Hướng Phát nhìn mà nóng hết cả mắt, gã ta mắng chửi qua loa.
“Nhanh cái tay lên, thích chết rồi à?”
Cửa sắt này dày hơn cả một viên gạch, lấy sức đâu mà cạy mở lâu dài được? Chúng cũng kiệt sức rồi.
“Nhanh lên!”
Hướng Phát nổi điên rồi, gã xuống ngựa ngứa mắt bắn chết vài tên đã yếu sức, những người còn lại thấy sợ hãi ra sức mà cạy mở.
Hướng Phát là kẻ điên không ai dám chống lại, bằng không sẽ chết!
Miền X và miền Y khác nhau ở chỗ có tình người và không có tình người.
Miền Y rất dã man trong việc ‘sử dụng’ con người.
Lợi dụng người dân có tri thức thấp để sai bảo, bạo hành.
Nếu ai không ‘sử dụng’ được nữa thì giết!
Người dân cũng đã đứng lên phản đối rất nhiều nhưng đều thất bại dưới tay chỉ đạo không có tình người của quân đội miền Y và người chỉ huy không ai khác là Hướng Phát..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...