Thiếu Soái Đeo Bám Hậu Phương Đợi Ngài
Từ bệnh viện về đến cơ quan trong đầu Thẩm Mặc Kiêu lúc nào cũng nghĩ đến cô.
Cô thực sự ổn rồi chứ?
“Cậu làm gì ở bệnh viện mà giờ mới về?”
Cao Đình Phong mang một sấp hồ sơ để trên bàn hắn tiện hỏi luôn.
“Cậu dám điều tra tôi?”
Thẩm Mặc Kiêu luôn mang theo bộ đàm bên người, chỉ cần dò tín hiệu là biết ở đâu.
“Cả ngày hôm qua tôi làm thay việc cho cậu, cậu còn gây sự?”
Thẩm Mặc Kiêu cười nhạt, vậy anh cứ đi là Cao Đình Phong thích dẫn người ngoài đến thì đến à?
“Vậy nên hôm nay cậu mang phụ nữ đến để giảm stress?”
Cao Đình Phong thật sự không hiểu hắn nói cái gì nữa, nhìn người ngoài cửa mới biết Từ Viên theo anh vào tận đây.
Từ Viên từ sáng cứ năn nỉ anh cho đi theo bằng được nhưng đây không phải nơi thích vào thì vào nên từ chối.
Thế mà cô ta trốn vào đây lúc nào anh cũng không rõ…
“Cô…”
Từ Viên cười cười còn vẫy tay chào hai người.
Thật là hết nói nổi.
“Nếu cậu làm xong rồi thì tôi đến viện thăm Tiểu Châu”
Thì ra Đàm Tiểu Châu là lý do hắn bỏ việc sao? Vì cô gái đó mà anh phải làm thay việc đến ngủ cũng không thể ngủ.
“Cậu…”
Cao Đình Phong đến nhức đầu vì hai con người này.
Hôm nay là ngày gì vậy?
Thẩm Mặc Kiêu vừa đi khỏi, Cao Đình Phong liền dẫn cô vào phòng làm việc.
Phòng làm việc của anh gọn đến mức bàn không có nổi một tờ giấy, chỉ thấy trong tủ kính bị khóa, chất đống tài liệu trong đó.
Vừa đóng cửa đi vào, Từ Viên đã chủ động quấn lấy người đàn ông ôm hôn.
Cao Đình Phong kịp đáp lại, làm chủ nụ hôn.
Anh đưa đẩy cô ngồi lên bàn làm việc, giữ cô lại không cho làm tiếp.
“Em dám theo tôi?”
Từ Viên tựa lên người đàn ông giở giọng nũng nịu.
“Người ta chỉ là không muốn xa anh”
Cao Đình Phong lại thua rồi, ai bảo anh thích cô làm gì!
Từ Viên cảm nhận sự buông lỏng của Cao Đình Phong liền vòng tay qua người anh quyến rũ, bộ ngực cọ qua cọ lại trên người câu dẫn anh.
“Tôi còn có việc, em về đi”
Cao Đình Phong bỏ qua ‘miếng thịt’ trước mắt, mở tủ lấy hồ sơ trong để lên bàn.
Mặc cô chiếm chỗ ngồi trên bàn, tiếp tục làm việc.
Từ Viên không bỏ qua cơ hội này, chui vào lòng anh ngồi.
“Viên Viên sẽ nhìn anh làm việc”
Cô dụ dỗ thật ngọt rồi hôn anh một cái.
Hồ sơ, Từ Viên được không đọc sót một trang nào, trong này toàn là số liệu vũ khí, số lượng quân đội,…Chung quy lại là để chuẩn bị cho chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.
————————————
Đợi cô ngủ, Thẩm Mặc Kiêu mới dám vào, hắn sợ nhìn thấy hắn cô lại ám ảnh.
Trương Giai Tuệ đồng ý đi về nghỉ ngơi để anh ở lại trông.
Cứ tưởng cô ngủ rồi nhưng cô lại chưa.
Thấy cô dậy hắn còn định trốn lại không kịp.
“Em dậy rồi?”
Thẩm Mặc Kiêu kéo gối cho cô dựa vào, tiện tay gọt quả cho cô ăn.
“Anh đừng mất thời gian nữa.
Cũng sắp đến hôn lễ rồi anh đi chuẩn bị thì hay hơn”
Hôn lễ? Ý cô là hôn ước thực sự sắp diễn ra?
“Tôi không biết có chuyện này, kể cả vậy tôi sẽ không…”
Dường như Đàm Tiểu Châu hiểu Thẩm Mặc Kiêu sắp nói gì liền cắt đứt lời hắn.
“Tôi thực sự rất mong đợi…”
Thẩm Mặc Kiêu dừng tay đang gọt quả.
Cô đang muốn nói trông đợi cuộc hôn nhân này? Vậy là tránh mặt anh vì chuyện đó ư? Cô hy vọng hắn kết hôn với Đàm Như Khả tới vậy?
“Em muốn nói gì tôi không hiểu?”
Đàm Tiểu Châu thực sự ghét sự cố chấp của hắn lúc này.
Tại sao phải làm đến mức này?
“Ý tôi là em gái tôi lấy một người tài giỏi như anh về làm chồng.
Hai người đẹp đôi lắm!”
Cô còn tươi cười, tỏ ra là mình đang rất vui.
“Em vui lắm à?”
Giọng Thẩm Mặc Kiêu không còn bình thường nữa, nghe như hắn đang tức giận.
Tại sao cô có thể nói ra những lời đó trong khi hắn tỏ tình với cô chứ? Là hắn yêu cô chứ không phải Đàm Như Khả!
Đàm Tiểu Châu gật đầu, thản nhiên ăn miếng táo anh gọt cho.
“Vui chứ.
Em gái đi lấy chồng, tôi vui còn chẳng hết…”
Thẩm Mặc Kiêu không thể nghe hết lời cô nói mà ra khỏi phòng bệnh ngay lập tức.
Thẩm Mặc Kiêu yêu cô đến mức, cô làm hắn tổn thương mà hắn không lỡ trách mắng, lại càng không muốn nghe những lời đó từ chính miệng cô.
Đàm Tiểu Châu nhìn miếng táo đang ăn dở, cũng không biết nó có vị gì nữa rồi.
Cô phải vui chứ, sao lại hết vui rồi? Không diễn được nữa rồi?
Đàm Tiểu Châu nằm xuống, mắt nhắm chặt lại.
Nhắm chặt thế rồi sao nước mắt cứ trào ra?
“Tiểu thư…”
Hạo Hiên chạy vào, cô không kịp lau hết nước mắt.
Anh cầm bó hoa đặt xuống bàn, chạy đến xem cô.
“Sao tiểu thư lại khóc? Cô đau chỗ nào để tôi gọi bác sĩ”
Đàm Tiểu Châu giữ tay Hạo Hiên lại, nuốt hết nước mắt vào trong.
“Tôi không sao…”
Thế mà Hạo Hiên lại biết tin cô bệnh, lại là Thẩm Mặc Kiêu nói hay sao? Hai người họ gặp được nhau?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...