Thiếu Soái Đeo Bám Hậu Phương Đợi Ngài


“Nếu anh đã tin tưởng tôi như vậy thì tôi sẽ giữ bí mật với một điều kiện: Chuyện gì liên quan đến vụ án anh phải nói cho tôi biết”
“Được, nghe theo em”
Thiếu soái còn nói muốn giúp cô trả thù.

Đàm Tiểu Châu nghe xong chỉ biết nói cảm ơn.

Nhưng cô không muốn liên can đến anh, anh là nạn nhân cơ mà.

Anh vì cô mà làm vậy có mạo hiểm quá không?
Xe bắt đầu lăn bánh, tiếp tục cuộc hành trình.

Đó là một nơi có sân khấu, có âm nhạc.

Buổi tối, quảng trường đông kín người, toàn là học sinh của trường tới xem biểu diễn.

Nơi đây nhanh chóng trở thành buổi concert thu nhỏ.

Ánh đèn xanh, tím pha trộn tiếng người cổ vũ.

Nhạc nổi lên cả trưởng reo hò, cổ vũ.

Có cả ca sĩ mới nổi đến biểu diễn, không khí càng trở lên sôi nổi, đông vui.

Hôm nay khác với hôm qua là cả trường giao lưu với nhau, không riêng gì lớp nào.


Đội trưởng mỗi lớp cũng không phải quản lớp.

Tất cả phải tự giác, buổi diễn kết thúc thì tập hợp nơi điểm đã hẹn.

“Đàm Tiểu Châu, chỗ này đông quá, mình sắp không kiên nhẫn nổi rồi…”
Hai người đến hơi muộn nên bị lấy hết chỗ có tầm nhìn giờ phải đi tìm một chỗ để xem.

“Trương Giai Tuệ, ở đây này còn hai chỗ”
Trương Giai Tuệ phẩm khởi hẳn ra.

Còn chưa lại đứng, người kia đã chiếm một chỗ đứng của hai người.

Đã thế Đàm Như Khả còn hớn hở nói như vô tình gặp vậy.

“Chị, trùng hợp thật, em cũng đứng đây”
Trương Giai Tuệ không nhân nhượng mà nói luôn.

“Chỗ này bọn chị thấy trước rồi, em lại vô duyên, vô cớ như vậy”
Đàm Tiểu Châu không muốn tranh chấp, cãi cọ với cô ta nên can Trương Giai Tuệ lại.

“Không sao đâu, cậu đứng cùng em ấy đi mình đi vệ sinh một lát”
Trương Giai Tuệ vẫn không đành lòng cũng không thể đi theo cô được nếu không sẽ mất chỗ đứng mất nên đành ở lại chờ cô về.

Cô nàng từ nhà vệ sinh đi ra đã gặp người quen.

“Đàm Tiểu Châu!”
Hai giọng nói đến từ hai phía, trước mặt cô là Thẩm Mặc Kiêu, sau lưng cô là Đàm Tử Khâm.

Tại sao cô lại thấy cảm giác sai trái nhỉ?
“Hai người không vào xem à?”
Sao không ở trong đó đi để cô bắt gặp cảnh này…
“Tôi muốn đi cùng em”
“Chúng ta cùng đi đi”
Thẩm Mặc Kiêu và Đàm Tử Khâm lần lượt nói, hai con người còn nhìn nhau với ánh mắt cạnh tranh, lạnh lẽo.

Cả hai người đủ hiểu đối phương muốn gì.

Đàm Tiểu Châu cười trừ, cô không muốn đi cùng ai được không?
“Vậy chúng ta cùng đi…”
Cô nàng khổ sở đi trước, hai con người ở dưới thì thi nhau tạo điểm cộng trong mắt cô nàng…
Người ngoài thấy lại nghĩ cô có vệ sĩ đi theo nữa ấy…
Trong này đông, có chen lấn xô đẩy, hai người con trai thi nhau bảo vệ cô gái, không ai có thể lấn át được cô nàng.

Cũng nhanh cô đã thành công thoát ra khỏi sự khó xử…

“Đàm Tiểu Châu, bên này”
Trương Giai Tuệ từ xa đã vẫy tay gọi cô nàng.

Đàm Tiểu Châu cũng không để ý xung quanh mà chạy đến.

Tay cô nhanh chóng được kéo lại bởi người đàn ông.

“Cẩn thận”
Bạn học suýt va vào cô nói lời xin lỗi rồi rời đi.

Thẩm Mặc Kiêu mới yên tâm buông tay cô ra.

“Cảm ơn…”
Nói rồi cô nàng chạy đến chỗ bạn.

Đàm Như Khả thấy anh, vui vẻ bỏ cả chỗ mà chạy đến.

“Thật trùng hợp, anh cũng đến xem ạ?”
Thẩm Mặc Kiêu buông nhẹ một câu “ừ” rồi đứng chỗ của cô ta luôn, bên cạnh Đàm Tiểu Châu.

Cô ta giận quá, kiếm cớ nói chuyện với chị mình mà chen vào giữa, làm Trương Giai Tuệ mất thăng bằng ngã ra sau, Đàm Tử Khâm theo phản xạ mà đỡ lấy cô.

“Cảm ơn cậu, lớp trưởng”
Trương Giai Tuệ đứng dậy thấy người bên cạnh cũng đi mất liền gọi Đàm Tử Khâm đứng cùng xem cho rõ.

Thế là cả năm người đứng một hàng xem văn nghệ.

Thỉnh thoảng Thẩm Mặc Kiêu lại vòng tay qua chọc vào gáy cô, hắn lại trêu cô rồi!
Cô lườm hắn một cái, hắn lại càng làm tới.

“Bị điên rồi hả?”

Cô nàng lớn tiếng làm ba người đang tập trung xem quay sang nhìn cô còn hắn thì ung dung nhìn lên sân khấu không thèm quan tâm.

“Sao cậu lại chửi idol mình vậy?”
Trương Giai Tuệ nhìn cô nàng bằng ánh mắt buồn buồn, giống chú cún con.

Trên sân khấu là thần tượng của Trương Giai Tuệ vậy mà lại nghe bạn mình chửi như vậy, thật mất lòng nha…
Đàm Tiểu Châu vỗ lưng cô bạn dỗ dành, giải thích.

“Mình chửi ‘con muỗi’ ”
Hai chữ ‘con muỗi’ làm hắn cười không ra cười, nghĩ sao cô lại gọi anh là con muỗi?
“Con muỗi chắc to lắm?”
Gương mặt thản nhiên như không của Thẩm Mặc Kiêu làm cô vừa cười vừa giận.

“Tôi muốn đập chết nó nhưng nó lại bỏ đi trong vô tội”
Hai từ “đập chết” cô nàng nhấn mạnh là đủ hiểu cô muốn đánh hắn một trận như thế nào.

“Còn phải xem em đập được không”
Hắn nhìn cô cười cợt.

Trêu cô vui vậy sao?
“Tôi có tài đập muỗi được không?”
Có mỗi con muỗi thôi mà hai người đôi co, tranh luận mãi làm Trương Giai Tuệ nhức cả đầu.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận