Thiều Quang Diễm


Phò mã gia Từ Giản mời đại nhân Tôn Thanh đi uống trà, khuyên Tôn Thanh đừng lại nhìn chằm chằm sự tình hậu cung.

Tôn Thanh trực tiếp đem bát trà vừa để xuống, vẻ giận dữ nói: "Bản quan thân là ngự sử, liền có trách nhiệm giám sát triều sự, khuyên nhủ hoàng thượng, ta cũng biết, An Lạc công chúa cùng hoàng hậu giao hảo, phò mã không phải là được công chúa cùng hoàng hậu sai sử, đến thuyết phục ta chứ?”
Từ Giản nghiêm mặt nói: "Ta là bởi vì cùng ngươi có chút giao tình, cho nên khuyên ngươi đừng can thiệp đế hậu ân ái, cùng công chúa, nương nương có liên can gì? Đại nhân đừng lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.”
Tôn Thanh hừ lạnh: "Ta ngược lại không biết khi nào cùng phò mã có giao tình, thôi, không hài lòng thì cáo từ!" Nói xong, Tôn Thanh phẩy tay áo bỏ đi.
Từ Giản sinh bực mình một lát, về sau lại nghĩ thông suốt, Tôn Thanh loại người này đại khái không hiểu tình yêu, hắn cùng hắn so đo cái gì…
Tháng tư, vợ trước của Ngu Thượng, mẹ kế trước của Ngu Ninh Sơ, Trần thị đi vào kinh thành, còn chưa có tìm tới ngõ Tứ Tỉnh, trước hết nghe nói chuyện Tôn ngự sử lần nữa khuyên can hoàng thượng nạp phi mà bị hoàng thượng bỏ mặc.
"Hoàng thượng thật sự là sủng ái hoàng hậu, hoàng hậu đều đang mang thai, hoàng thượng thà rằng chịu đựng cũng không thuận lý thành chương nạp phi.”
"Đúng vậy a, bất quá ta có thể nghe nói, hoàng hậu nương nương mỹ mạo hơn người, nghe nói toàn kinh thành cũng không tìm được một ai so với nàng đẹp hơn, hoàng thượng có mỹ nhân nhường này, lại thế nào để ý người bên ngoài.”
Trần thị nghe lén liền nhớ tới một gương mặt tiểu mỹ nhân mười bốn tuổi.

Không có người so với nàng rõ ràng hơn mỹ mạo của Ngu Ninh Sơ, đứa bé kia, bảy tám tuổi đã trổ mã khiến người ta thấy mà yêu, nhiều khi nàng sợ Ngu Thượng sẽ mềm lòng coi trọng trưởng nữ, may mắn Ngu Thượng cho tới bây giờ đều không phải người mềm lòng.
Hỏi thăm ra một đôi nhi nữ bây giờ đều ở tại ngõ Tứ Tỉnh, Trần thị liền trực tiếp đi tìm.


Lúc nhìn thấy hai huynh muội Ngu Dương, Ngu Lăng, Trần thị khóc lớn một hồi, nói mình bị Ngu Thượng hưu là cỡ nào không bỏ được hai huynh muội, nói năm đó Ngu Thượng bệnh, nàng suy nghĩ muốn trở lại bên người bọn nhỏ, lại sợ chính mình làm trễ nải tiền đồ hai huynh muội, thà rằng giả bộ nhẫn tâm vô tình rời đi, chỉ vì hai huynh muội có thể đi theo trưởng tỷ vào kinh có ngày tốt lành.
Ngu Dương mặt không thay đổi nghe, bao gồm cả Ngu Lăng sau khi được Ôn ma ma tự mình dạy bảo, hai năm này cũng minh bạch rất nhiều đạo lý, càng hiểu nguyên nhân năm đó mẫu thân rời đi cũng không có dễ nghe như vậy.
"Ngài không phải đã cải giá sao, bây giờ vì sao lại tới đây?” Cùng nữ nhân so chiêu, Ngu Dương không thích hợp mở miệng, Ngu Lăng nhàn nhạt hỏi.

Cô nương mười một tuổi, từ nhỏ trải hoàn cảnh phức tạp, lúc này lời nói hành động, thậm chí so với một chút cô nương mười bốn mười lăm tuổi còn bình tĩnh hơn.
Trần thị không nghĩ tới nữ nhi đã từng cực kỳ ỷ lại mình, sẽ nói chuyện cùng nàng như vậy.

Trần thị tới, tự nhiên là bởi vì nghe nói Tống Trì đăng cơ Ngu Ninh Sơ phong hậu, nàng liền muốn một lần nữa gả cho Ngu Thượng, dù là gả không thành, nàng chung quy là thân sinh mẫu thân hai huynh muội Ngu Dương Ngu Lăng, bọn nhỏ sẽ thu lưu nàng.

Hai huynh muội thế nhưng là thân đệ đệ thân muội muội của hoàng hậu nương nương, về sau hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý, nàng đi theo nhi tử, làm sao đều so với lưu tại Dương châu làm một phụ nhân bình thường mạnh hơn.
Trần thị còn muốn cảm tạ trượng phu đời thứ hai của nàng là con ma chết sớm, đỡ cho nàng tốn nhiều công phu tìm cách rời đi trượng phu.

Nhưng mà vô luận Trần thị miệng lưỡi dẻo quẹo như thế nào bi thương thút thít như thế nào, Ngu Dương, Ngu Lăng đều không nghĩ lại nhận người mẫu thân này.
Ôn ma ma cũng mười phần xem thường Trần thị, mẫu thân chân chính vì hài tử suy nghĩ, sẽ không ở lúc này lại đến kinh thành.

Bởi vì Trần thị đến, sẽ chỉ làm hai huynh muội Ngu Dương tại trước mặt các bằng hữu không ngóc đầu lên được.

Nhưng Trần thị lại là mẹ đẻ hai huynh muội, thật đuổi nàng đi, ngoại nhân sẽ lại nói hai huynh muội bất hiếu.
Ôn ma ma liền tiến cung, đem việc này bẩm báo Ngu Ninh Sơ, mời Ngu Ninh Sơ cho cái chủ ý.

Ngu Ninh Sơ đã thật lâu không nghe người ta đề cập qua mẹ kế Trần thị.

Vật đổi sao dời, Trần thị đã kích thích dậy nổi tâm tình của Ngu Ninh Sơ, chỉ là, Trần thị đến, sẽ cho huynh muội Ngu Dương thêm phiền phức.

Được Chu lão dạy bảo cùng Ôn ma ma coi chừng, hai huynh muội một đứa thông minh ổn trọng, một đứa cũng càng ngày càng có dáng vẻ khuê tú đoan trang biết lễ, không nên lại nhận phiền phức từ chỗ mẹ đẻ.
Biện pháp của Ngu Ninh Sơ là để Trần thị làm thiếp của Ngu Thượng, bồi Ngu Thượng đi một cái trang tử vùng ngoại ô ở lại, chỉ nói hoàn cảnh ở trang tử càng thích hợp cho Ngu Thượng dưỡng bệnh, Trần thị theo Ngu Thượng cùng nhau ở trong trang tử, quấy rầy không đến người khác.

Nếu như Trần thị đáp ứng, nàng có thể từ chỗ tài sản của Ngu Thượng chi ra nuôi bà ta, nếu như Trần thị cự tuyệt, cuối cùng cũng chỉ sẽ làm hại con cái ruột thịt bà ta mặt mũi mất hết, Ngu Ninh Sơ không tổn hao gì.

Vô luận như thế nào, Ngu Ninh Sơ đối Trần thị đều rất khoan dung rồi.
Ôn ma ma đem ý tứ Ngu Ninh Sơ nói truyền đạt cho Trần thị.

Trần thị không hài lòng, nàng muốn là hưởng phú quý, muốn là được người hâm mộ, nàng rõ ràng có thể làm mẹ kế của hoàng hậu sống an nhàn sung sướng, vì sao phải đi trang tử cùng kẻ điên kia?
Ôn ma ma: "Ngươi nếu tiếp tục náo loạn, làm hại chính là thân sinh cốt nhục của ngươi.”
Trần thị cười nói: "Chỉ cần hoàng hậu nương nương đáp ứng ta một lần nữa gả cho lão gia làm chính thất, ta đương nhiên sẽ không náo.”
Ôn ma ma nhìn về phía Ngu Dương, Ngu Lăng.

Ngu Dương đột nhiên nói: "Phụ thân đã bỏ ngươi, tuyệt sẽ không tái giá, ngươi nếu chỉ là muốn cùng huynh muội chúng ta đoàn tụ, vậy thì tốt, chúng ta theo ngươi hồi Dương châu.”
Huynh muội bọn họ đã thiếu trưởng tỷ rất nhiều, không nên lại bởi vì người mẫu thân này liên lụy trưởng tỷ.

Ngu Lăng cắn cắn môi, mặc dù không cam lòng, nhưng nếu nàng là trưởng tỷ, nàng cũng sẽ không cho phép một mẹ kế đã từng kém chút hại chết mình, một lần nữa gả cho phụ thân, lại lấy thân phận mẹ kế, lấy hiếu đạo đùa nghịch uy phong.


Nàng ủng hộ quyết định của huynh trưởng.
Trần thị gấp, nàng muốn ở kinh thành làm quý phụ nhân, không muốn đi theo nhi nữ hồi Dương châu tiếp tục kham khổ tầm thường.

Nhi nữ không chịu thỏa hiệp, Trần thị không thèm đếm xỉa, tìm tới vị Tôn ngự sử nghe nói một mực nhằm vào hoàng hậu nương nương, bàn lộng thị phi, lên án mạnh mẽ hoàng hậu khinh người quá đáng.
Tôn ngự sử âm thầm điều tra một phen, đem sở tác sở vi của Trần thị tra được rõ ràng, vô luận là khi làm mẹ kế hãm hại nữ nhi nguyên phối sở sinh, hay vẫn là làm mẹ đẻ, năm đó rõ ràng có thể lưu tại Ngu gia nhưng vẫn nhẫn tâm vứt bỏ hai đứa bé đi tái giá.

Trần thị bị Tôn ngự sử phỉ nhổ một phen.
Tôn ngự sử chỉ là hi vọng hoàng thượng nạp phi kéo dài dòng dõi, đối với bản thân hoàng hậu cũng không cái gì bất mãn hoặc thù riêng.

Tôn ngự sử ngay tại triều hội tham tấu Trần thị một bản, yêu cầu hoàng thượng nhanh đem trị tội phụ nhân bội bạc, bỏ phu thờ ơ nhi nữ này, bây giờ lại dám can đảm bức hiếp hoàng hậu nương nương.
Tống Trì nhìn Tôn Thanh cuối cùng thuận mắt chút.
Trần thị đạo đức cá nhân xấu xa không phải là đại tội, nhưng nàng uy hiếp hoàng hậu nương nương chính là đại bất kính, đế hậu nhân từ miễn đi tội chết của nàng, chỉ phạt lưu vong biên cương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận