Chương 281: Không dám tin
Editor: Ha Ni Kên
"Đại ca, huynh đang bị cảm thì vừa hay có thể dùng thuốc muội vừa làm.
Mặc dù công hiệu giống nhau nhưng mùi vị của mấy viên thuốc này sẽ khác nhau đấy nha."
"Thế à, thế có những vị gì nào?"
Tiểu cô nương toe toét khoe miệng cười thiếu mất hai cái răng cửa, tinh nghịch nói: "Đại ca thử thì biết, nhưng chỉ được chọn một viên thôi.
Uống trúng vị nào thì phải dựa vào độ may của Đại ca rồi."
"Vậy để ca thử xem nào." Chàng nhón lấy viên thuốc màu xanh lá cây lên bỏ vào miệng, một vị đắng nhanh chóng lan ra nơi đầu lưỡi cuống họng.
Tiểu cô nương phá lên cười: "Đại ca chẳng may chút nào, viên màu xanh lá cây là có hoàng liên mà!"
"Nghịch ngợm!" Kiều Mặc nhéo mũi tiểu cô nương nhưng vẫn nuốt viên thuốc xuống.
Kiều Mặc ngừng dòng hồi tưởng, ánh mắt nhìn vào viên thuốc màu xanh lá cây trong bình sứ trắng.
Yên lặng một lúc, chàng lấy viên thuốc màu xanh lá cây.
Vị đắng ngắt quen thuộc tràn khắp miệng trong nháy mắt, đắng đến mức chàng không chịu được, một giọt nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt.
"Chiêu Chiêu—" Kiều Mặc lẩm bẩm hai chữ này.
Nếu nói có thể bắt chước cách ăn nói, cử chỉ, cả nét chữ, nhưng chuyện này thì sao?
Nếu đến cả những câu đùa giỡn giữa chàng và Đại muội hồi muội ấy còn bảy tám tuổi mà kẻ thù cũng biết, thì quá là đáng sợ rồi.
Không, chuyện đấy không thể nào xảy ra.
Từ nhỏ Đại muội đã về Gia Phong theo tổ phụ, hàng năm chỉ đến kinh thành một thời gian ngắn.
Nếu nói kẻ thù đã cố ý theo dõi từng li từng tí từ khi ấy thì quá hoang đường, vì dù sao những ghi chép kia là do cha mới lấy được gần đây, kẻ đứng sau tấm màn kia cũng không thể nào tiên tri được điều ấy.
Chưa kể, cứ cho là Kiều gia ở kinh thành sớm có kẻ theo dõi, nhưng những viên thuốc đầy màu sắc này thì sao?
Năm ấy chàng về Gia Phong hỏi thăm sức khỏe của tổ phụ và tổ mẫu, không ngờ vì khí hậu thay đổi mà lâm bệnh, thế nên Đại muội mới làm ra mấy viên thuốc ấy.
Chuyện này trừ chàng và Đại muội, có lẽ chỉ có thần tiên mới biết.
Như vậy, sao Lê cô nương biết được?
Kiều Mặc lại mở tấm thư ra.
Hiền giả dì kỳ chiêu chiêu, sử nhân chiêu chiêu.
Chàng ôm tấm thư vào ngực, thầm thì: "Lê cô nương, rốt cuộc cô nương muốn chứng minh điều gì?"
Chứng minh – cô nương là Đại muội của ta ư?
Suy đoán này đã gần như được khẳng định, nhưng Kiều Mặc vẫn khó có cách nào tin.
Mượn xác hoàn hồn? Chuyện hoang đường như vậy thực sự tồn tại ư?
Chàng nghi ngờ, mà thực chất là, chàng không dám tin!
Chàng không dám tin vào loại khả năng này, bởi vì một khi thất vọng, sẽ vạch lại một vết thương không cách nào liền được, trong trái tim đã chịu quá nhiều tổn thương này.
Kiều Chiêu bị Trì Xán kéo ra ngoài, không khí trong lành và ánh mặt trời rực rỡ chẳng những không làm cho tinh thần nàng thoải mái hơn, mà lại càng khiến mây mù che phủ trong lòng.
Đại ca phải sống ở cái nơi tối tắm ẩm thấp không có ánh mặt trời kia.
Kiều Chiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh thẳm, hít một hơi thật sâu.
Nhất định nàng phải nhanh chóng cứu Đại ca ra khỏi nơi này, phải dùng hết sức bình sinh của nàng.
"Lê Tam, sao ta cảm thấy, muội cứ nhiệt tình với Kiều Mặc vô tình thế nhỉ?" Trì Xán thấy hàng mày thanh tú của Kiều Chiêu mãi không giãn ra, không chịu được thêm bèn lên tiếng.
Tại sao Kiều Mặc mới là người ngồi trong đại lao mà nha đầu này còn khó chịu hơn cả khi chính muội ấy phải ngồi ở đó vậy? Nếu người trong đó là chàng thì muội ấy có như vậy không?
Chỉ cần nghĩ vậy, trái tim của Trì Xán như ngâm trong một bình giấm, vừa đau đớn lại vừa chua chát.
Hóa ra thích một người là như vậy, sẽ chỉ vì một cái nhăn mày, một nụ cười tươi của người ta mà lo sợ được mất.
Trì công tử rất không thích cảm giác này, vậy nên, nhất định Lê Tam phải mau mau thích lại chàng mới được, như thế thì mọi việc đều thuận lợi.
"Trì Đại ca, tâm trạng của ta không ổn, không muốn nói chuyện bây giờ." Kiều Chiêu xoay người, để lại bóng lưng cho Trì Xán.
"Lê Tam!" Trì Xán gọi với theo.
Lúc này có tiếng bước chân truyền lại, Kiều vội xoay người, lại phát hiện người đang đến gần không phải là Thiệu Minh Uyên mà là một người quen khác – là ngoại tổ phụ của nàng, Khấu Thượng Thư.
Trong mắt Kiều Chiêu, ngoại tổ phụ già hơn lần cuối cùng gặp mặt rất nhiều, còn khóe mắt cữu cữu đã hằn in nhiều nếp nhăn.
Khấu Thượng Thư được Khấu Bá Hải phụng bồi đến đây, vẻ mặt nghiêm trọng.
Kiều Chiêu không nhịn được tiến lên một bước.
Ngoại tổ phụ và cữu cữu tới thăm Đại ca à?
Khấu Thượng Thư nhìn về phía này, ánh mắt lướt nhanh qua Kiều Chiêu rồi dừng lại Trì Xán.
Khấu Bá Hải nói khẽ với Khấu Thượng Thư mấy câu, Khấu Thượng Thư nghe xong đi sang.
Kiều Chiêu nhìn mái đầu đã bạc của Khấu Thượng Thư.
"Trì công tử tới thăm ngoại tôn tử Kiều Mặc của lão phu à?"
"Phải." Khấu Thượng Thư cũng đã có tuổi, Trì Xán miễn cưỡng đáp lại một câu.
Kiều Mặc đang ở phủ Thượng Thư lại thì Thiệu Minh Uyên lại đột ngột đưa đi, dù chàng chẳng biết chuyện gì xảy ra, nhưng cũng lờ mờ đoán được, cái phủ Thượng Thư này cũng chẳng phải chỗ gì tốt đẹp.
Ngoại tôn tử nhà tan cửa mất, mất sạch tiền đồ đến nhờ cậy, lại chẳng có chỗ dung thân.
Như thế thì làm sao chàng có thiện cảm với đám người ở phủ Khấu Thượng Thư được?
Trước giờ chàng vẫn lười nói nhiều với những kẻ chàng không thích, chỉ có nha đầu này có phúc mà không biết hưởng!
Trì Xán dứt khoát bỏ qua cha con Khấu Thượng Thư, nhìn Kiều Chiêu.
Lúc này Khấu Thượng Thư mới nhìn kỹ Kiều Chiêu một cái, rồi sau đó hắng giọng: "Trì công tử, xin hỏi có phải công tử đến đây cùng Quan Quân Hầu không?"
"Không." Trì Xán thẳng thừng nói, kéo Kiều Chiêu: "Khấu Thượng Thư, chúng ta có việc, phải đi rồi."
Thấy Trì Xán lôi Kiều Chiêu đi mất, Khấu Thượng Thư xét thân phận mình cũng không tiện nói nhiều, cùng Khấu Bá Hải lẳng lặng đi tiếp.
Trì Xán buông tay Kiều Chiêu, lạnh giọng cười: "Nhất định là định mượn danh Đình Tuyền để vào nhìn Kiều Mặc một cái đây mà."
Đám Cẩm Y Vệ kia nể mặt Quan Quân Hầu chứ chẳng nể mặt mấy người này.
Đừng nghĩ Khấu Hành Tắc đứng đầu một trong sáu bộ, gặp Cẩm Y Vệ vẫn phải khách khí như thường.
Kiều Chiêu không nói gì.
Từ khi tra được cữu mẫu Mao thị đầu độc Đại ca, lại còn chưa biết sau lưng có kẻ nào nhúng tay vào không, nàng đã có lòng phòng bị với những người vốn nên gần gũi như nhà ngoại rồi.
Cho dù mấy người ngoại tổ phụ có tấm lòng như thế nào đối với Đại ca đi chăng nữa, thời gian này bớt tiếp xúc vẫn có cái lợi của nó.
"Tại sao không nói gì?" Trì Xán hỏi.
"Thiệu Tướng quân ra rồi kia." Kiều Chiêu nói.
Thiệu Minh Uyên nhìn hai người, thản nhiên: "Về rồi hẵng nói."
Ba người trở về phủ Quan Quân Hầu, Thiệu Minh Uyên dừng lại: "Lê cô nương cô nương thay lại quần áo đi rồi ta đưa cô nương về nhà."
Kiều Chiêu không nhúc nhích, nói thẳng: "Ta phải cứu Kiều Đại ca ra ngoài."
"Muội dính vào loại chuyện này làm gì?" Trì Xán cau mày.
Kiều Chiêu không để ý đến chàng, nhìn thẳng Thiệu Minh Uyên: "Chắc hẳn Thiệu Tướng quân vẫn nhớ lời ta nói khi trước.
Trước khi Lý gia gia rời kinh đã giao phó cho ta việc chăm sóc Kiều Đại ca.
Đã nhận sự ủy thác của người khác rồi thì ta không thể nào khoanh tay đứng nhìn Kiều Đại ca gặp phải chuyện phiền toái như bây giờ."
"Nhưng muội –"
"Được rồi, vào trong nói vậy." Thiệu Minh Uyên xoay người vào nhà.
Trì Xán liếc xép.
Thiệu Minh Uyên lại để mặc nha đầu làm liều, đúng là không thể nào hiểu được!
Sau khi vào trong nhà, ba người nhanh chóng ngồi xuống.
Thiệu Minh Uyên nói thẳng: "Thập Hi khi trước huynh có nói, vì muốn triều cục ổn định, chỉ cần Hình Vũ Dương không phạm vào đại tội như mưu phản, thì Hoàng Thượng sẽ không so đo tính toán có phải không?"
"Phải." Trì Xán gật đầu: "Vậy nên Kiều Mặc mới bị nhốt vào đại lao.
Hình Vũ Dương không thể nào bị xử lý, như thế Kiều Mặc sẽ mắc tội "Vu oan"."
"Nếu Hình Vũ Dương có thể bị thay thế thì sao?" Thiệu Minh Uyên nói.
Trì Xán rất nhanh nhạy trong những chuyện này, nghe vậy lập tức kinh hãi: "Huynh muốn thay Hình Vũ Dương chống giặc Oa?"
Chương 282: Dựa vào khả năng của mình
Editor: Ha Ni Kên
"Không được!" Kiều Chiêu và Trì Xán đồng thanh.
Vẻ mặt Thiệu Minh Uyên chẳng hề mảy may thay đổi, hiển nhiên là chàng đã nghĩ kỹ trên đường về: "Nếu Hoàng Thượng muốn triều đình bình ổn, thì chỉ cần có một tướng giỏi khác thay thế đợc Hình Vũ Dương.
Nếu có một tướng quân khác thay cho Hình Vũ Dương rồi thì cữu huynh có thể thoát nạn."
Quan trọng hơn là, nếu chàng đi về phía Nam thì có thể tự mình điều tra thủ phạm thực sự đứng đằng sau vụ cháy ở Kiều gia.
Bây giờ chỉ cần có chút sáng suốt thì ai cũng có thể đoán ra được trận hỏa hoạn ở Kiều gia có liên quan đến tập ghi chép kia, chắc chắn Hình Vũ Dương không thoát khỏi liên can.
Nhưng nếu không có bằng chứng xác thực, chỉ suy đoán không thôi thì không thể định tội cho người khác được.
"Làm gì có chuyện đơn giản như vậy.
Tình hình phía Nam còn phức tạp hơn nhiều so với trận địa chống giặc Thát ở phía Bắc.
Quan trọng hơn là, Hoàng đế cữu cữu kia của ta chắc chắn sẽ không muốn huynh thành đệ nhất võ tướng nắm quyền binh cả hai miền..." Trì Xán phân tích: "Khi ấy, huynh không ở kinh thành nữa rồi, mỗi một kẻ thêm mắm dặm muối vài câu, chưa biết chừng công lao sẽ thành tội trạng, ngay cả cơ hội tự thanh minh cũng không có.
Mà nếu không trấn thủ được biên giới nam bắc thì thôi, chứ một khi đến ngày thiên hạ thái bình thì –"
"Đó là chuyện sau này." Thiệu Minh Uyên dửng dưng.
Trì Xán sa sầm: "Chẳng lẽ huynh sống ngày nào chỉ biết ngày đó thôi à.
Chỉ vì cứu Kiều Mặc ra huynh cũng mặc kệ tương lai của huynh ư?"
Chàng không thể nhìn bạn nối khố tự tìm đường chết, chưa kể tất nhiên còn có thể nghĩ biện pháp khác để xử lý chuyện của Kiều Mặc, cùng lắm thì chàng đi hỏi mẫu thân xem có cách nào không.
Mà đến thế cũng không được thì –
Hừ hừ, chàng cũng chẳng quen Kiều Mặc, không được thì tính tiếp –
"Không được, Thiếu Tướng quân không thể đi được." Kiều Chiêu nói.
Thiệu Minh Uyên nhìn Kiều Chiêu.
Kiều Chiêu bình tĩnh: "Ta đã nói trước rồi, vì hai ngày hôm nay tâm trạng bất ổn nên hàn độc trong người Thiệu Tướng quân đã lan đến tận tim.
Giờ đã bắt đầu chữa rồi, không thể bỏ dở giữa chừng được.
Nếu Thiệu Tướng quân đi về phía Nam chống giặc Oa, thì cũng chẳng cần cân nhắc chuyện sau này nữa, vì cơ bản là không có sau này."
Thiệu Minh Uyên và Trì Xán đều hiểu ý Kiều Chiêu.
Trì Xán gật gù trong lòng.
Ừm, tâm đầu ý hợp với chàng thế này thì rất tốt.
"Nhưng –" Thiệu Minh Uyên nói.
Kiều Chiêu ngắt lời Thiệu Minh Uyên: "Nếu như để cứu được Kiều Đại ca mà phải đổi bằng tính mạng của Thiệu Tướng quân thì Kiều Đại ca cũng không thể nào yên lòng được.
Vậy nên không có nhưng nhị gì hết, thà tìm cách khác con hơn đâm đầu vào cái ngõ cụt này."
Con người ta thể nào cũng nghĩ ra được biện pháp, lấy mạng đổi mạng là cách ngu nhất có thể chọn.
Kiều Chiêu không nhịn được liếc xéo Thiệu Minh Uyên.
Mấy lời chàng nói khi trước đúng là nước đổ lá khoai, cái người này vẫn chẳng hề để tâm đến tính mạng của mình chút nào.
Bởi vì áy náy à?
Nhưng nàng cũng không cần người khác bù đắp áy náy bằng tính mạng của bản thân họ, huynh trưởng của nàng, nàng sẽ tự nghĩ cách cứu.
"Lê Tam nói đúng, chúng ta vẫn có thể nghĩ được những cách tốt hơn.
Như thế này đi, để ta về hỏi mẫu thân xem có cách nào không." Trì Xán đứng lên.
Kiều Chiêu ngước mắt: "Trì Đại ca, chờ chút."
"Ừ?" Trì Xán nhìn nàng.
"Thân phận của Trưởng Công Chúa không hợp để tham gia vào chuyện này."
Nàng đã thiếu ân cứu mạng của Trì Xán rồi, hôm nay lại thiếu nữa thì chẳng lẽ phải lấy thân báo đáp thật?
Chuyện cùa nàng và huynh trưởng, nàng chỉ mong có thể giải quyết bằng chính năng lực của mình, không cần phải dựa vào người khác.
"Cái này cũng không được, cái kia cũng không được.
Muội nói xem thế nào thì mới được?" Trì Xán ngồi lại, cau mày nhìn Kiều Chiêu.
Nhìn nha đầu này đi, chẳng lẽ chàng và Thiệu Minh Uyên đều không thể, mình nha đầu là có thể?
"Không biết Thiệu Tướng quân và Trì Đại ca có biết trong triều người có thể nói chuyện trước mặt Hoàng Thượng, thậm chí có thể khiến Hoàng Thượng thay đổi chủ ý là ai?"
Trì Xán không cần nghĩ nói luôn: "Có ba người.
Một là Thủ phụ Lan Sơn đương triều.
Hai là Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường.
Ba là Thái giám Bỉnh bút kiêm Đông Hán Đề đốc Ngụy Vô Tà.
Ba người này đều có tiếng nói đối với Hoàng Thượng."
*Đông Hán đề đốc: quản lý cơ quan thái giám đặc vụ gì đó...
Nói xong chàng nhìn Kiều Chiêu: "Chẳng lẽ muội muốn bắt đầu từ ba người này?"
"Không được à?" Kiều Chiêu hỏi lại.
Trì Xán uể oải dựa vào ghế lười biếng nói: "Nghĩ thôi cũng không được.
Đầu tiên nói về Thủ phụ Lan Sơn đi, Hình Vũ Dương chính là người do lão ta đề bạt, lão không giết Kiều Mặc diệt khẩu là tốt lắm rồi, lại còn trông cậy lão dốc lòng nói tốt cho Kiều Mặc trước mặt Hoàng Thượng à? Trừ khi lão bị lừa đá trúng đầu."
Trì Xán nhấc chén trà lên uống một ngụm, nói tiếp: "Thái giám Tổng quản Ngụy Vô Tà càng không được, Hoàng đế cữu cữu kia của ta ghét nhất là lũ hoạn quan lắm mồm, Ngụy Vô Tà còn đang nhìn chằm chằm vị trí Thái giám Chưởng ấn đấy.
Không có ai có đủ mặt mũi để hắn có thể mạo hiểm chọc giận Hoàng Thượng đâu."
*Hơi phức tạp mấy chức thái giám nhưng đại loại Chưởng ấn thì to nhất, Bỉnh bút thì ở dưới thôi...
Trì Xán nói đến đây nhìn sang Thiệu Minh Uyên: "Kể cả Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ Giang Đường, nhìn thì trông có vẻ dễ nói chuyện đấy, nhưng cũng bất khả thi thôi.
Cứ cho là hắn có thể nể mặt Đình Tuyền trong vài chuyện lặt vặt, nhưng không phải những chuyện có nguy cơ động chạm đến sy tứ của Hoàng Thượng được đâu."
Vì tương lai nên Giang Đường cũng có ý giao hảo cùng Thiệu Minh Uyên, nhưng nếu đánh mất tín nhiệm của Hoàng Thượng thì khỏi cần nghĩ đến tương lai nữa, hiện tại cũng đủ thảm rồi.
Cái nào nặng cái nào nhẹ, đám người lăn lộn đến thành tinh trong triều đình này tất nhiên phải rõ hơn bất kỳ ai rồi.
"Tức là Giang Đường." Nghe Trì Xán phân tích xong, Kiều Chiêu kết luận.
"Giang Đường cái gì?" Trì Xán cau mày: "Lê Tam, muội không nghe lời ta vừa nói à?"
Kiều Chiêu cười cười: "Đa tạ Trì Đại ca đã chỉ điểm, ta nói là, ta có cách để Giang Đường đáp ứng giúp."
Thiệu Minh Uyên và Trì Xán đều sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.
Trước cái nhìn chằm chằm của hai người, tiểu cô nương vẫn ung dung: "Muốn đối phó với Hình Vũ Dương cũng là chuyện của sau này, việc cấp bách hiện tại chính là cứu Kiều Đại ca ra khỏi đó.
Chỉ cần không đụng vào tập ghi chép kia, không liên quan đến Hình Vũ Dương, ta nghĩ chắc chắn sẽ có cách xoay sở trước mặt Hoàng Thượng thôi."
"Nhưng chuyện này cũng không phải đơn giản, làm gì có chuyện Giang Đường sẽ tình nguyện gia tay." Trì Xán hỏi.
Thiệu Minh Uyên nhìn nàng thật kỹ.
Kiều Chiêu cười cười: "Vậy thì phải tìm cách để Giang Đường không có cách nào ngoài đồng ý ra tay giúp đỡ thôi.
Việc này không thể kéo dài được, Thiệu Tướng quân, Trì Đại ca, ta xin cáo từ trước."
"Chờ một chút." Thiệu Minh Uyên gọi nàng lại: "Nếu Lê cô nương muốn gặp Giang Đường, để ta đưa cô nương đi."
Trì Xán trợn ngược mắt: "Đình Tuyền, muội ấy làm liều vậy thì huynh cũng liều theo luôn à? Tiểu nha đầu như muội ấy thì làm thế nào mà khiến Giang Đường đồng ý giúp đỡ được? Nghĩ bằng đầu gối cũng thấy không có khả năng."
Cũng không thể dùng mỹ nhân kế được, có vẻ như từ sau khi thê tử qua đời, Giang Đường cũng không gần nữ sắc nữa.
Thiệu Minh Uyên cười cười: "Người thường có nghĩ cũng không có khả năng giúp người ngu trở lại bình thường trong chốc lát, nhưng Lê cô nương lại làm được."
Trì Xán á khẩu không đáp lại được.
"Đa tạ Tướng quân hiểu cho, nhưng ta muốn đi gặp Giang Đường một mình, Thiệu Tướng quân xuất hiện thì không thích hợp."
Nàng muốn nói chuyện mà Giang Đường không muốn kẻ nào biết được, hơn nữa còn muốn làm một cuộc trao đổi sòng phẳng.
Nếu Thiệu Minh Uyên ra mặt sẽ thành Thiệu Minh Uyên thiếu ân tình của Giang Đường.
Muốn trả lại ân tình cho người như Giang Đường, cũng không phải chuyện đơn giản.
"Vì sao không thích hợp?" Thiệu Minh Uyên hỏi.
"Chỉ là muốn trao đổi sòng phẳng thôi.
Thiệu Minh Uyên không ra mặt, mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều."
"Vậy ta sai người đưa cô nương đi."
"Có Thần Quang là đủ rồi.
Ta phải về phủ trước, chuẩn bị vài thứ." Kiều Chiêu cáo từ rồi rời đi.
Trì Xán không nhịn được muốn đuổi theo thì bị Thiệu Minh Uyên ngăn lại: "Nếu Lê cô nương đã nói vậy, trước cứ để Lê cô nương thử chút xem sao."
Chương 283: Nhờ kẻ ăn mày
Editor: Ha Ni Kên
"Huynh không sợ Giang Đường gây khó dễ muội ấy à?" Trì Xán không tài nào hiểu nổi suy nghĩ của Thiệu Minh Uyên.
Thiệu Minh Uyên thản nhiên: "Giang Đường biết Lê cô nương là người ta chiếu cố rồi, cho dù Lê cô nương không khiến hắn đồng ý giúp được, cũng không đến nỗi kéo thêm rắc rối."
Trì Xán thở phào, sau đó lại thấy bực.
Lê Tam là người Đình Tuyền chiếu cố?
Sao lời này nói ra từ miệng Thiệu Minh Uyên lại chối tai như thế nhỉ?
Thiệu Minh Uyên thấy sắc mặt chàng xấu đi thì nghĩ một chút, giải thích: "Đấy là ủy thác của người khác."
"Huynh giải thích làm gì? Trì Xán liếc Thiệu Minh Uyên: "Hai người đều có chủ kiến, là ta lo lắng thừa thãi.
Được rồi, ta về đây, có gì thì gọi ta."
Kiều Chiêu rời khỏi phủ Quan Quân Hầu, đến cạnh xe ngựa thì ngừng lại một lúc.
"Cô nương, sao thế ạ?" Băng Lục hỏi.
Kiều Chiêu lơ đãng dời tầm mắt khỏi nơi nào đó, thản nhiên lên xe ngựa: "Không có gì, đi thôi."
Cảm giác cái người ăn mày cụt mất một chân ở góc đường kia trông thật quen mắt.
Vậy mới nói, cái việc nhìn một lần là không quên nhiều khi cũng phiền lắm.
Trở về Lê phủ, Kiều Chiêu lôi một chiếc bình sứ nhỏ bỏ vào hà bao, nghỉ ngơi một chút rồi lại xuất môn.
"Tam cô nương, lại đến chỗ Tướng quân ạ?" Thần Quang hỏi Kiều Chiêu.
"Không, đến chỗ khác." Kiều Chiêu đi ra khỏi nhà từ cửa hông, chưa đến cạnh xe ngựa thì dừng lại, sau đó bước nhanh đến chân tường.
Mặt trời lên cao, bên cạnh bóng râm cạnh chân tường là một con chó già màu vàng, đang thè lưỡi thở hổn hển.
Cạnh con chó già là một tay ăn xin cụt chân, tóc tai tán loạn, mặt mũi lấm lem nhếch nhác, không nhìn ra nổi đường nét gương mặt.
Diện tích bóng râm có hạn, con chó già cũng chẳng nhỏ bé gì, gã ăn xin một chân sợ bị chiếm chỗ, bèn lấy đôi chân còn lành lặn đạp cho con chó một cái.
"Gâu!" Con chó già lười biếng sủa một tiếng trách móc với tên ăn mày.
Thần Quang ngăn Kiều Chiêu lại: "Tam cô nương, người đừng lại gần, cẩn thận chó cắn đấy."
Thấy Kiều Chiêu không có vẻ gì là nghe theo lời khuyên của mình, Thần Quang nhìn tên ăn mày một chân, thấu hiểu: "Tam cô nương thấy tên ăn xin kia đáng thương nên muốn cho tiền hắn à? Thế để ta làm là được rồi."
Tên ăn xin bên cạnh con chó vàng thiếu điều gật đầu lia lịa.
Phải, phải, muốn cho tiền thì để cái tên ngớ ngẩn kia đưa là quá được rồi.
Lê cô nương, trời nóng thế này mà ngài lại tiến về đây thì dọa người khác vã hết mồ hôi mất!
Không, không, phải bình tĩnh, phải tỉnh táo, hắn còn giả thành tên cụt chân rồi, không thể nào bị phát hiện ra được!
Giang Hạc nhìn chằm chằm mảnh ngói vỡ trước mặt mình, tự huyễn hoặc bản thân.
"Con chó kia không cắn đâu." Kiều Chiêu cười nói, vừa nói vừa lại tiến lên.
"Tại sao?" Thần Quang không nhịn được hỏi.
Giang Hạc suýt thì buột miệng hỏi theo, vội vã cắn chặt đầu lưỡi.
Kiều Chiêu nghiêm túc giải thích: "Vì nó già quá rồi, không cắn nổi đâu, giờ chỉ còn là thùng rỗng kêu to thôi."
Con chó già: "..." Loài người này quá lắm rồi, có thể đừng lôi kao ra làm trò đùa nữa được không?
Kiều Chiêu đã đứng trước mặt Giang Hạc.
Giang Hạc run sợ nhìn chằm chằm đôi giày thêu màu xanh nhạt của tiểu cô nương, nhanh nhạt giơ mảnh ngói vỡ lên cầu khẩn: "Tiểu nương tử, xin...xin bố thí, thưởng cho kẻ cả lăm này đi."
Kiều Chiêu khom người, tủm tỉm: "Tiểu ca nhi cần gì ta cho tiền, không phải ngươi là thủ hạ kiếm cơm dưới trướng của Thập Tam gia à?"
*Tiểu ca nhi là để gọi mấy người thanh niên trẻ trẻ, không cần quá tôn trọng, nhưng cũng không quá thất lễ...!từ giờ để nguyên mấy cái xưng hô nha...!vì tớ cũng không biết để thành thế nào cho hay :(
Giang Hạc suýt thì ngất xỉu.
Tại sao vẫn bị phát hiện ra?
Bình tĩnh, bình tĩnh, nhất định là đối phương đang lừa hắn, hắn không thể hấp tấp trúng kế được!
"Tiểu nương tử đang nói gì vậy? Tiểu nương tử bố...!bố thí là được rồi.
Chỉ cần một...!một miếng bánh bao cũng được, tiểu nhân bị chủ tử độc 1 2 » .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...