Em muốn dung nhập vào hồ nước của anh, ở đáy nước lẳng lặng sinh trưởng thành một cây đại thụ."
__________________
Đảo vừa xuống máy bay, ngay ngày quay về B thành lại vội vàng chạy đi quay ba cái quảng cáo, lăn qua lăn lại đến rạng sáng mới coi như xong việc.
Lục Tự Quang cả mặt hiện lên vẻ mệt mỏi. Lúc về đến nhà nhìn thấy An Khang đang ngồi trong phòng khách lật đọc tạp chí.
Lục Tự Quang cởi giày, đặt chìa khóa xuống, cả người gục trên sô pha, dựa vào An Khang nói, "A...... Mệt chết mất."
An Khang thay đổi tư thế, để cậu dựa thoải mái vào người mình, nhân tiện oán giận: "Công ty bọn em có còn để cho người ta sống hay không đây?"
Lục Tự Quang ngửa mặt lên nằm ở trên đùi An Khang, mệt đến có chút đau đầu, nhắm mắt lại, "Buồn ngủ quá."
"Đi, mệt thì đi ngủ đi." An Khang đang muốn ôm cậu dậy, tay cọ cọ trên mặt cậu, kết quả là sờ thấy nóng rực. Cả bàn tay đặt lên trên trán, sau đó chép miệng, "Em bị sốt!?"
Lục Tự Quang lại thò tay sờ trán mình, ngơ ngẩn trả lời: "Không a."
An Khang túm lấy lòng bàn tay cậu nắm chặt, cũng nóng vô cùng, "MN, tự em sờ thấy mới là lạ. Khó trách nóng cứ như đang phát xuân." (cái đồ t*nh tr*ng ngập não =]]]])
Sau đó được thu xếp nằm yên ổn trên giường, nhìn người kia xoay trái xoay phải đi tìm thuốc.
Lúc An Khang quay lại phòng, mang theo một cốc nước và mấy viên thuốc hạ sốt trong lòng bàn tay.
Uống thuốc xong liền đi ngủ.
An Khang nhận lấy cốc nước, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu. Một tay chống đầu nhìn cậu.
Ảo não nói: "MN, trước đó không phải vừa mới cầu thần bái Phật sao, sao chả linh chút nào."
"Anh cầu cái gì?"
"Rất nhiều."
Dù rất mệt, nhưng Lục Tự Quang vẫn là cười, "Ai bảo anh cầu nhiều như vậy. Ha, Phật tổ tám phần là cảm thấy anh rất tham."
"MN chứ." An Khang chỉ là mắng một câu như vậy. Trong lòng lại vẫn thao thao bất tuyệt: muốn cùng em bên nhau, muốn em khỏe, chẳng lẽ là anh tham lam sao?
Buông tay chống xuống, nằm nghiêng nhìn Lục Tự Quang, "Ngủ đi."
"Ừm, tám giờ sáng mai em còn phải quay lại công ty."
An Khang trầm mặc một lúc, như là nhượng bộ, "Vậy nếu buổi sáng còn sốt thì em phải nghỉ cho anh."
"Sẽ không đâu."
_______
Dù bức rèm đã kéo ra, nhưng ánh mặt trời buổi sáng sớm vẫn theo kẽ hở lọt vào. Người tỉnh lại trước là Lục Tự Quang. Cậu nhìn người quay mặt về phía mình vẫn đang ngủ. Mày đậm, mi cốt cứng cỏi, cả khuôn mặt nhìn cũng rất được. Khó trách đám con gái thích hắn, tựa hồ cũng không phải không có đạo lý.
An Khang hô hấp ổn định, hiển nhiên vẫn đang ngủ. Lục Tự Quang vươn một ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày hắn. Ngón trỏ dọc theo đuôi lông mày đi xuống giữa trán, lại theo sống mũi đi xuống nữa -- còn chưa đi đến chóp mũi, người kia nhíu nhíu đầu mày, thân thể nhẹ nhàng cử động một chút, nhưng vẫn chưa tỉnh. Vì thế cậu liền tiếp tục trò chơi của mình, đầu ngón tay trượt đến chóp mũi, đi xuống nữa, là đôi môi mỏng.
Vừa mới chạm vào môi, tay đã bị hắn bắt được. Lòng bàn tay bị hắn đặt lên môi hôn, "Chào buổi sáng."
Rút tay ra trừng hắn, "F*ck, anh giả bộ ngủ!"
Hắn mở mắt ra, cười giải thích: "Không, vừa mới tỉnh."
"Shit!" Cảm thấy có chút lúng túng, xoay người chuẩn bị xuống giường, "Quỷ mới tin anh!"
An Khang đè vai cậu lại, bàn tay rộng lớn sờ lên trán, cẩn thận sờ soạng một trận, "Chút nữa muốn đến công ty hả, ừ, lão tử chuẩn (đồng ý) ." Nhìn thấy Lục Tự Quang vừa rồi bị mình vạch trần, giống như vẫn còn tức giận, không khỏi cảm thấy buồn cười, ôm lấy cậu, nói, "Nằm với lão tử thêm chút nữa đi, vẫn sớm."
Dường như thời gian có thể dừng tại ngay khắc này.
Lục Tự Quang vừa nhắm mắt lại, liền giống như có thể nhìn thấy mùa hè bị những bóng cây xanh che lấp, nhiều hồi ức như vậy. Còn có hai đêm đông lạnh thấu xương kia, là ngày về của người này.
Cuối cùng, dường như những gì mình mong muốn, hết thảy đều thực hiện được rồi.
Vậy thì cứ như vậy đi, không cần thay đổi gì nữa.
Ước mơ, hay là tình yêu, đều là những thứ mà người khác phải tranh cướp giành giật nhưng vẫn không dành được, mình lại dường như không tốn bao nhiêu hơi sức đã có được rồi.
"An Khang." Cậu đột nhiên gọi hắn một tiếng, như là nghĩ tới cái gì, bình thản tự nhiên mở miệng: "Em thích anh, rất thích."
Người kia dường như vẫn chưa phản ứng lại, có chút ngây ngốc hỏi, "...... A? Cái gì?"
Cậu cũng ý thức được mình đột ngột, cười lắc đầu, "Không có gì."
Có đôi khi rất muốn hỏi hắn, yêu em rốt cuộc có đáng giá hay không, nhưng cậu biết, yêu cũng chính là không cần phải hỏi có đáng giá hay không.
Những vòng ôm và nụ hôn dù là dịu dàng dù là kịch liệt, toàn bộ đều dung nhập vào tận trong xương cốt. Nghĩ đến bản thân mình có được những ấm áp này, vẫn luôn thầm đắc ý, thậm chí nhịn không được còn muốn khoe ra.
Kỳ thật nghe thấy một câu thông báo đột ngột giống như lời tỏ tình của Lục Tự Quang, trấn định như An Khang, cũng không khỏi ngẩn ra.
Nhưng lời hai bên đều biết, cảm thấy không nhất thiết phải nói, một khi nói ra, vẫn có lực đánh thẳng vào như vậy.
Trong lòng kích động vô cùng, nhưng miệng lưỡi vẫn trơn tru như trước, ôm Lục Tự Quang hôn một trận, lập tức như yêu nghiệt ung dung mở miệng, "Chuyện như vậy, hôm nào đó em nhảy thoát y cho lão tử xem, lão tử sẽ hiểu hết. Không cần nói đâu."
Không khí tốt đẹp toàn bộ tiêu tan, Lục Tự Quang không khỏi nhíu lông mày, "Biến, kiếp sau cũng đừng mong."
An Khang cười ngây ngốc, "Vậy kiếp sau sau nữa cũng được."
Đây rõ ràng không phải là chuyện mình có thể định đoạt, nhưng lại vô cùng tự tin.
Tương lai như thế nào, trước kia em không biết, hiện tại em đã hiểu rồi.
Tương lai chính là có anh, có em.
Em muốn dung nhập vào hồ nước của anh, ở dưới đáy hồ lẳng lặng sinh trưởng thành một cây đại thụ.
An Khang, bởi vì anh là gốc rễ cây, là phần rễ đỡ lấy em.
Hết chương 51.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...