Thiều Quang Đảo Tự

"Còn chưa đi đến cuối con đường, cũng vẫn chưa đi đến nơi cao nhất của giấc mơ, sao có thể cam tâm cứ chấm dứt như vậy."

_______________________

Từ sau khi Island In Solitude Tour chấm dứt, vốn PISTOL RECORD muốn rèn sắt khi còn nóng, tìm cho Đảo một vài công việc liên quan đến hoạt động thương mại.

Lo lắng cho tình trạng của A Tề, nên đã xin công ty nghỉ phép ba tháng. Chuyện của Tử Kiệt, xảy ra quá đột ngột, công ty vốn không rảnh đi lo những việc khác, cho nên xin nghỉ rất nhanh đã được phê duyệt.

Chuyện của Tử Kiệt là chấn động rất lớn với đối A Tề. Cả người y dường như đã thay đổi, suy nhược đi  rất nhiều. Có đôi khi lên cơn thèm thuốc, luôn rất nóng nảy.

A Tề chơi thuốc chưa được mấy lần, lượng thuốc mỗi lần cũng không nhiều, nhưng lúc thèm, vẫn sẽ khó chịu.

Trong gian phòng xa hoa trụy lạc, cả trai lẫn gái ngồi tụ tập một chỗ, có người trộn bột K  với thuốc lắc cùng nhau chơi, cả người sảng khoái như sắp bay lên. A Tề chẳng qua mới chạm qua thuốc lắc có vài lần. Nhưng vẫn bị nghiện.

Mỗi lần vào lúc nặng nề đều muốn uống rượu, vừa nghĩ đến rượu, liền nghĩ đến những viên thuốc nhỏ kia. Mà loại cảm giác tinh thần hưng phấn gần như cuồng hoan này, làm cho những người không được thỏa mãn khát vọng đến phát cuồng.

Lục Tự Quang không phải chưa từng thấy qua.

Bộ dạng A Tề cả người rầu rĩ ở trong phòng, cáu kỉnh đập vỡ chiếc Acoustic ghi-ta mà mình yêu thích nhất.


Chỉ là một viên thuốc nho nhỏ như vậy, nhưng lại thèm đến ngay cả cơ thể đều run rẩy.

Trước nay luôn cảm thấy y chẳng để ý cái gì, không hiểu sự đời, cứ như tách biệt hoàn toàn với mọi người, chỉ một lòng muốn đánh ghi-ta. Nhưng nhìn A Tề hiện giờ như vậy, Lục Tự Quang không đành lòng đi trách y nữa, cậu chỉ vịn vai y hỏi, "A Tề cậu còn muốn đàn ghi-ta không, còn muốn lên sân khấu biểu diễn không."

Còn chưa đi đến cuối đường, cũng còn chưa đi tới nơi cao nhất của giấc mơ, sao có thể cam tâm cứ chấm dứt như vậy.

A Tề đau khổ cầm lấy ống tay áo Lục Tự Quang, dùng sức như là muốn ấn sâu vào da thịt.

Y nói: "Cứu mình với."

Lục Tự Quang cả đời đều không quên được, ánh mắt cô độc mà không cam lòng của A Tề khi đó.

Về việc phải cai nghiện như thế nào, Lục Tự Quang cùng A Sâm, A Trạch còn có La Kỳ thương lượng  đã rất lâu.

Phương pháp an toàn nhất không ngoài đi trung tâm cai nghiện. Nhưng một khi đến trung tâm cai nghiện, tất cả mọi chuyện sẽ bị cho ra ngoài ánh sáng, tương lai của bọn họ sẽ ra sao, ai cũng không thể biết được. Nếu thông qua công ty để phong tỏa tin tức, như vậy cuối cùng công ty nhất định sẽ vì  bảo toàn Đảo, mà khiến cho A Tề ra khỏi nhóm, tiền lệ như vậy không phải chưa từng có.

"Đi trung tâm cai nghiện đi." Lục Tự Quang bình tĩnh nói như vậy.

Ba người  khác trầm mặc không lên tiếng. Nhưng ai cũng biết, như vậy, Đảo coi như hết.

Giống như cho tới bây giờ đều chưa từng kiên quyết như vậy.

Giấc mơ, chẳng qua chỉ là giấc mơ mà thôi. Nếu muốn dùng tương lai, thậm chí là sinh mệnh của A Tề đi đổi, dù có đạt được, ai có thể vui vẻ hưởng thụ chứ.

Nhưng quyết định như vậy, lại bị bản thân A Tề phản đối mãnh liệt, "Tự cai là có thể chứ? Không nhất định phải đến trung tâm cai nghiện phải không? Tôi có thể làm được...... Không thử một chút thì làm sao biết được?...... Về sau còn muốn biểu diễn a......" Y nói như vậy.

Lục Tự Quang nhắm mắt lại nghe từng lời của A Tề, cuối cùng thỏa hiệp, "...... Nếu quá đau đớn, chúng ta phải đến trung tâm cai nghiện được không?"

Tự cai.

Không cần bất cứ loại thuốc nào.


Chỉ cần dựa vào ý chí của mình làm cho cơn nghiện biến mất, cuối cùng thoát khỏi thuốc.

Sau khi La Kỳ biết lựa chọn của A Tề, liền mời Tuyên Nhan tới. Cô là bạn thân cùng trường của La Kỳ hồi đi học, hiện tại định cư ở Luân Đôn, thường xuyên tham gia vào các cuộc trị liệu tâm lý. Đúng lúc sắp tới sẽ làm nghiên cứu và thảo luận ở trong nước, La Kỳ nhân cơ hội này mời cô lại đây, xem tình trạng của A Tề.

"Tôi đã hỏi qua Amie, cô ấy trước đây đã từng trị liệu cho người bệnh thèm thuốc ở mức độ thấp. Trong khi không cho dùng thuốc, đồng thời tiến hành châm cứu cùng với một vài trị liệu ám thị tâm lý, hiệu quả sẽ rõ rệt. Mặc kệ như thế nào, đều thử xem đi."

"Cám ơn." Cũng không biết lúc như vậy, ngoại trừ cám ơn, còn có thể nói cái gì.

Lúc Tuyên Nhan xuất hiện toàn thân mặc trang phục nghề nghiệp vừa vặn. Bộ dạng già giặn, làm cho Lục Tự Quang có chút không thể tin được cô và La Kỳ cùng tuổi.

"Vị này chính là Lục Tự Quang, " La Kỳ giới thiệu đơn giản giữa họ, "Vị này chính là Tuyên Nhan."

"Xin chào."

Đang lúc do dự có cần gọi bác sĩ Tuyên hay không, cô ấy chỉ điềm đạm cười, "Nếu không ngại, gọi tôi là Amie là được rồi."

"A, được. Làm phiền rồi."

Cũng may hết thảy còn chưa tới nông nỗi xấu nhất. Tất cả triệu chứng của người thèm thuốc thành nghiện, vẫn chưa bộc lộ ra nghiêm trọng như vậy ở trên người A Tề.

Tuyên Nhan xem qua tình trạng của A Tề xong, thản nhiên nói, "Tình huống không đến nỗi gay go, điều cần thiết chẳng qua là sức mạnh ý chí của chính cậu ta, còn những cái khác, chính là vấn đề thời gian."


La Kỳ châm điếu thuốc, lập tức đưa bao thuốc qua hỏi, "Marlboro?"

Cô cười cười nói, "Cảm ơn, mình đã sớm cai thuốc rồi."

"Ngoan như vậy?" La Kỳ nhét bao thuốc vòa túi, cười hút một ngụm, hỏi: "Khi nào thế?"

"A, rất lâu rồi. Andy thế nào? Nghe nói cậu ta làm ở PUB."

"Ừ, cũng không tệ lắm." La Kỳ kẹp điếu thuốc, thật cẩn thận mở miệng, "Cậu chừng nào thì phải quay về Luân Đôn?"

Tuyên Nhan ngước lên nói: "Loki, cậu dường như vẫn luôn là người may mắn nhất."

"Sao lại nói vậy?"

"Mình về nước công tác, sẽ dựa trên nghiên cứu và thảo luận lần này vừa vặn đưa ra biện pháp."

Hết chương 46.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui