"Hắn về rồi, một đầu tóc màu bạc. Hắn nói cái này gọi là bạch đầu giai lão, cả đời tôi cũng không thể quên."
______________________
Xe taxi lao nhanh trên ngã tư đường vắng vẻ.
Lục Tự Quang ngồi ở ghế sau, ngơ ngác không nói được một câu nhìn người đang ngồi bên cạnh.
Hắn đeo kính râm, cùng mũ lưỡi trai quen mắt. Cầm lấy tay Lục Tự Quang vẫn không buông.
Đi tới khách sạn hắn ở cũng không tốn bao nhiêu thời gian. Hắn đưa tiền cho tài xế, nói: "Không cần trả lại." Liền vội vàng lôi kéo cậu đi.
Thuần thục lấy thẻ phòng trong túi ra, soạt một tiếng cắm vào mắt cửa.
Vừa đóng cửa lại liền đè Lục Tự Quang lên cánh cửa, tháo kính râm xuống, vùi đầu hôn.
Lục Tự Quang vẫn chưa kịp phản ứng, trong óc bị nhồi nhét toàn dấu chấm hỏi. Chỗ rượu vừa rồi bị chuốc ở quán bar, cũng khiến cả người cảm thấy ngây ngốc.
Hôn môi kịch liệt, làm cho mũ lưỡi trai của hắn cũng rơi trên mặt đất. Lục Tự Quang mở mắt ra nhìn, cũng chính là nháy mắt này, cậu sợ ngây người. Cậu vội vàng đẩy hắn ra, "Anh......?"
Người kia cười xấu xa với cậu, hỏi: "Có phải đẹp trai chết đi được hay không?"
Cậu nắm cánh tay hắn, nhất thời nói không ra lời -- tên này, cư nhiên cũng nhuộm một đầu tóc hoa râm.
Trái tim nhanh chóng nóng lên.
An Khang không đợi cậu trả lời, lại tiếp tục hôn.
Môi lưỡi giao triền quấn quít, trong khoang miệng giống như mỗi một góc đều được ôn nhu liếm qua.
Quần áo trong bất tri bất giác được cởi ra, nụ hôn từng chút từ cằm, cổ, bả vai cùng xương quai xanh đi xuống.
Lục Tự Quang cái gì cũng không biết, chỉ mê man sa vào.
Dường như không phải mơ, dường như là thật sự.
Anh vì sao lại đến? Anh không phải ở Nhật Bản sao, không phải không đến kịp sao? Anh khi nào lại nhuộm màu tóc giống em, vì sao......
Vấn đề liên tiếp đều không kịp hỏi ra.
Ngón tay An Khang đi đến trước ngực cậu, gảy hai đầu ngực. Ngay sau đó liền được miệng ngậm vào, đầu lưỡi linh hoạt chuyển qua lại ở nơi mẫn cảm. Lục Tự Quang cúi đầu thở gấp, hai má không biết bởi vì cồn hay là cái gì, hơi hơi hồng. Hai tay ôm đầu của hắn, đầu ngón tay chạm vào sợi tóc hoa râm của hắn, giống với mình.
An Khang một bên liếm lộng nhũ tiêm cậu, một bên vươn tay xuống. Đụng đến dục vọng đã cứng lên, sắc tình cười, "Nhanh như vậy đã cứng? Tự mình làm rồi phải không, hửm?"
Lục Tự Quang bị hắn khiêu khích chân có chút như nhũn ra, chỉ biết dựa cả người trên cánh cửa tìm kiếm nơi chống đỡ.
Có lẽ là đã rất lâu chưa làm, phía trước vừa bị trêu chọc một chút liền không chịu nổi, cậu ôm chặt cổ An Khang, thúc giục: "...... Đi lên giường......"
Lúc bị chính diện tiến vào liền bám chặt lấy lưng An Khang. Sau khi đã vào tòan bộ, An Khang cũng hơi chút kích động, co rút kịch liệt nháy mắt mang đến khoái cảm làm cho Lục Tự Quang có chút thừa nhận không được, "...... Ưm...... MN, chậm một chút...... Anh chậm một chút......"
An Khang cúi đầu hôn lổ tai cậu, "Đau sao? Hay là rất thoải mái?"
Biết rõ còn cố hỏi.
Không lâu sau lại bị An Khang xoay người lại đổi tư thế sáp nhập. Cảm giác tuyến tiền liệt bị ma xát làm cho cậu nặng nề thở ra.
Cùng một chỗ đã lâu, An Khang tự nhiên hiểu rõ nhất loại tư thế nào có thể làm cho cậu có khoái cảm nhất. Lúc vuốt ve đầu ngực cùng hôn liếm xương bả vai và thắt lưng, có thể rõ ràng cảm thấy phía dưới lập tức bị thít chặt lại. Biết cậu sắp tới rồi, liền tăng nhanh tốc độ đâm rút phía sau, ra vào liên tục, chỉ vài cái liền cùng đạt tới cao trào.
Lục Tự Quang xoay người nằm ngửa ở trên giường, thở gấp một hồi, liền đứng dậy đi tắm.
An Khang ngồi ở trên giường chỉa chỉa giữa hai chân cậu, cười sung sướng, "...... Chảy ra rồi kìa."
Lục Tự Quang quay đầu cho hắn một ngón giữa, "Là ai mỗi lần đếu không mang bao!"
An Khang đi theo cậu vào phòng tắm, "Lại nói, lúc làm, quả thật là ngón giữa khá có ích nha."
"...... MN." Lục Tự Quang cúi đầu mắng một tiếng.
Bồn tắm của khách sạn cũng không rộng, hai thằng con trai chen chúc ở bên trong, gần như không thể động đậy.
An Khang gội đầu cho Lục Tự Quang, nước của vòi hoa sen không lạnh không nóng chảy xuống da đầu, cậu lười nhác ngồi trong bồn tắm. Cậu bỗng nhiên nhớ tới hai năm trước trong cửa hiệu cắt tóc cũ nát ở S thành, cậu cũng là như vậy, ngồi ở trước người An Khang, An Khang thay cậu gội đầu, cắt tóc.
"Này, anh đi nhuộm tóc bao giờ thế?" Cậu từ từ nhắm hai mắt hỏi.
Người phía sau xoa tóc cậu, cười nói: "Đương nhiên là lúc ở Nhật Bản a."
"...... Vì cái m* gì thế?"
Hắn không có trả lời ngay, nhưng cứ đắc ý hừ hừ.
Lục Tự Quang lười để ý, "Cũng không biết anh đắc ý cái gì chứ."
"Màu trắng bạc, không tốt sao, " An Khang tỉ mỉ gội sạch sẽ tóc cậu, buông vòi hoa sen vươn tay ôm trọn cậu, "Cái này gọi là bạch đầu giai lão."
Vừa nghe đến những lời này, Lục Tự Quang bị sợ đột nhiên mở to mắt.
Cả người đều cứng ngắc, người kia tiến đến cọ cọ bên tai cậu, "Em không thích?"
Trái tim nhảy lên điên cuồng, nhưng lại bĩu môi nói, "Hiện tại trên đường nhiều người đều là tóc màu bạc như vậy, ai thèm chứ."
"F*ck, bọn họ sao mà giống lão tử chứ." Hắn có chút bất mãn kéo cao âm điệu.
Lục Tự Quang tựa vào hắn, nở nụ cười.
"Này, của anh chọc vào em."
An Khang mị mị sáp lại, "Thằng em nhà anh vừa thấy em liền hưng phấn, em nói xem làm sao bây giờ......"
Lục Tự Quang nghiêng mặt qua tức giận nói: "Liên quan m* gì đến em chứ."
"Thôi xin...... Nó là bởi vì em mới lên nha." Tên kia ra vẻ đáng thương nói.
Lục Tự Quang xoay qua, híp mắt cười, "...... Vậy để em làm mềm xuống."
Đang muốn đứng dậy, liền bị An Khang kéo xuống. Bọt nước trong bồn tắm bắn tung tóe.
Hắn dỗ ngọt bên tai cậu, "Hey, nào...... Giúp anh, dùng tay nào......"
Em yêu anh trái tim liền trở nên vô cùng mềm yếu. Chỉ là vài câu nói, liền lập tức tước vũ khí đầu hàng, ngoan ngoãn thần phục.
Ha, mình thực sự là một binh lính không đạt tiêu chuẩn. Cậu cam chịu nghĩ.
Hết chương 42.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...