Có những người đã định trước là chờ đợi người khác, nhưng có những người đã định trước là được người chờ đợi. Tôi chính là muốn để em biết, trên thế giới này, luôn luôn một người như vậy, đợi chờ em".
________________________
Lúc mặt trời gay gắt nhất, ánh nắng chiếu vào da đầu cũng có chút bốc hơi. Mùa hè còn chưa tới, thời tiết quỷ quái của cái thành phố này lại đã bắt đầu rục rịch. Lục Tự Quang ngồi xổm trước cửa hàng tiện lợi của con phố đối diện hút thuốc, dưới chân đều là tàn thuốc nhỏ vụn. Ánh mắt luôn nhìn về cửa hiệu cắt tóc phía đối diện.
Mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, việc làm ăn cũng coi như không tồi.
Cách một cánh cửa thủy tinh thật lớn cùng một con phố, cậu nhìn chăm chú vào cái tên đang bận rộn bên trong. Áo T-shirt trắng ngắn tay rộng rãi, bên trong còn mặc một chiếc áo lót màu đen bó sát, quần bò rách. Hắn rất cao, ở trong đám người liếc mắt một cái có thể trông thấy.
Hắn rất bận, kéo trong tay cùng nước dưỡng tóc không lúc nào ngừng lại. Cũng không quên cùng cô gái phía trước trò chuyện. Cuối cùng lúc hoàn thành công việc, cô gái nhìn mình trong gương hài lòng nở nụ cười, hắn cũng cười, có vẻ còn giống như có chút ôn nhu.
Lục Tự Quang bĩu môi, đúng là mặt người dạ thú, còn làm ra vẻ a. MN, sao không thấy anh từng cười với tôi như vậy.
Cố An Khang đẩy cửa đi ra, nhìn thấy cái người đối diện bên đường liền nhếch môi nở nụ cười. Nhìn trái nhìn phải, sau đó chạy qua đường đến bên này. Lục Tự Quang ngậm thuốc đứng lên.
"F*ck, lâu muốn chết."
Cố An Khang vươn tay giật lấy điếu thuốc trên miệng cậu, còn hút một hơi.
"Này, làm gì đấy?"
"Đột nhiên muốn hút Thất Tinh a." Cố An Khang vừa nói vừa lấy từ trong túi quần bò rộng thùng thình ra một thứ gì đó vứt cho cậu, "Cậu nên ăn cái này."
Một gói kẹo ngậm.
"F*ck." Anh căn bản không cần thay tôi bận tâm như vậy.
Đột nhiên nhớ lại thời trung học, ở trên sân thượng trường học, cậu trộm hút Thất Tinh, Cố An cũng là như thế, thò tay giật đi điếu thuốc trên miệng cậu, sau đó ném xuống đất, dùng chân nghiền nát.
Cố An là học trò ngoan, không giống như cậu thời trung học suốt ngày bỏ học.
Cố An bây giờ đang học ở đại học rất tốt, mà cậu hiện tại, dường như là đang lưu lạc.
Tựa như là người sống trong hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Mà quen biết với Cố An Khang là ở BELL.
Buổi biểu diễn đêm đó, Cố An Khang ngồi ở trong góc nhìn cậu. Sau khi kết thúc, Cố An Khang đi qua mời cậu uống một ly Long Island, nhìn thấy người đàn ông anh tuấn, khuôn mặt có chút quen thuộc, Lục Tự Quang trong chớp mắt liền có ảo giác. Sau đó bọn họ đi đến một khách sạn giá rẻ.
Cậu thật ra rất tỉnh táo, cũng vì như vậy, cậu cảm thấy ngực rất đau.
Cậu thấy rất đau, đó là người đàn ông đầu tiên của cậu, đau đớn không thích ứng mãnh liệt kèm theo mạnh mẽ tập kích cậu.
Cậu thấy rất đau, người đàn ông nằm ở trên người cậu này, người đàn ông liên tục tiến vào cậu, không phải Cố An.
Người đàn ông kịch liệt mà va chạm phía sau cậu, có khi còn kèm theo vài câu nói hạ lưu. Cậu không có nghe thấy, chỉ nằm sấp vậy, có chút nghẹn ngào. Dường như có nước mắt chảy ra, lại bị bản thân quệt đi.
Về sau cái gì cũng không cần nhiều lời, cậu biểu diễn ở các quán bar, hắn nếu không phải làm việc liền sẽ đến xem. Sau đó bọn họ làm tình.
Có đôi khi cảm thấy rất khó tin, rõ ràng là không phải người yêu, lại làm những chuyện chỉ giữa những người yêu nhau mới có thể làm, những thứ chưa bao giờ dành cho Cố An, lại đều cho hắn.
"Đi đâu?"
"Đưa cậu đi ăn mỳ." Cố An Khang đi ở phía trước cậu, đầu cũng không quay lại. Nhưng lại rất cẩn thận mà vẫn duy trì khoảng cách trước sau của hai người.
Quán ăn kia hình như là nơi hắn thường xuyên đến ăn. Cái gì cũng không hỏi, kéo ghế ra ngồi xuống, gọi hai tô mỳ Dương Xuân.
Lục Tự Quang nhíu mày, mỳ Dương Xuân ăn có gì ngon, "Anh cũng không thèm hỏi tôi muốn ăn cái gì sao?"
"F*ck chuyện này còn phải hỏi sao, " hắn có chút bá đạo, "Mỳ Dương Xuân của tiệm này, là lão tử thích ăn nhất. Cậu khẳng định sẽ thích."
"M*." Lục Tự Quang cúi đầu mắng một tiếng, dựa vào cái gì thứ anh thích, tôi cũng sẽ thích.
Nơi này chính là cảnh tượng chợ búa điển hình, bàn ghế đều còn sót chút dầu mỡ, những vết ố dầu mỡ lưu lại từ trước rất lâu trên bàn đã không thể lau sạch.
Mỳ Dương Xuân của mùa xuân tháng ba, tựa hồ giống như cùng người đàn ông trước mắt này làm tình là chuyện duy nhất để làm. (*)
(*) Mỳ Dương Xuân là một món mỳ khi ăn không cần thêm bất kì thành phần nguyên liệu nào mà chỉ có mỳ và nước dùng, nhìn qua có thể sẽ thấy không có gì đặc sắc, cái ngon của mỳ tùy thuộc vào nước dùng và cách làm sợi mỳ, phổ biến ở Thượng Hải, TQ (baidu) -> ý câu này là chỉ sự nhàm chán.
Trong khi chờ mỳ, hắn thuận miệng hỏi chuyện của ban nhạc.
"Đã tìm được tay Ghita Bass rồi, " Lục Tự Quang cười nói, "Cực chất."
"Có thể so với cậu còn hay hơn sao?" Hắn đáng khinh mà cười rộ lên. Lục Tự Quang lập tức nổi lên mấy sợi gân xanh, cho hắn một ngón giữa.
Khi tô mỳ nóng hầm hập được bưng lên, mùi hành thơm lan tỏa. Lục Tự Quang nhìn nhìn sợi mỳ trong tô, rắc đầy hành băm và tôm nõn đã chiên qua dầu vào. Cầm đôi đũa nếm một chút mỳ, mềm dẻo trơn nhẵn, ăn rất ngon. Một bát mỳ Dương Xuân đơn giản nhất, cư nhiên cũng có thể ăn ngon như vậy.
Cố An Khang nhìn cậu, có chút vui mừng: "Không lừa cậu chứ."
Cậu uống một ngụm nước mỳ, "Cũng bình thường thôi."
Vịt chết còn mạnh miệng. Cố An Khang ném cho cậu một cái xem thường.
Lục Tự Quang ngẩng đầu lên, nhìn nhìn Cố An Khang đang vùi đầu ăn mỳ, cậu nghĩ, có lẽ thật sự quá cô đơn, cô đơn đến gần như không thể chịu đựng được, tựa như bị vứt bỏ cô độc trên một hòn đảo nhỏ. Cho nên có một người như vậy, có thể tìm lấy hơi ấm và cơ thể của nhau.
Như vậy, hắn thì tại sao lại cô đơn? Có phải ở trong lòng của hắn, cũng chôn giấu một "Cố An" hay không?
Cũng muốn hỏi ra, rồi lại không biết mở miệng như thế nào. Thật đúng là kỳ quái.
Lục Tự Quang đoán không ra, nếu câu nói kia cậu hỏi ra miệng, Cố An Khang sẽ trả lời như thế nào.
Cậu không biết, cậu thật sự không biết.
Cố An Khang khi đó nhất định sẽ túm lấy cậu tức giận mà mắng: "Tôi CMN cái gì có thể cho đều đã cho cậu, trong lòng tôi còn có thể có ai."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...