“Nói như vậy, thật đúng là kỳ quái, tại sao Tiểu công chúa Bạc Gia chẳng bao giờ tổ chức sinh nhật nhỉ?”
...
Tần Thánh ôm lấy Bạc Sủng Nhi nghe thấy, cước bộ khẽ dừng lại, nghiêng đầu nhìn Bạc Sủng Nhi, thì thấy cô gái cười yếu ớt như cũ, mặt mày đẹp đẻ.
Sinh nhật sao?
Tiểu công chúa Bạc Gia bắt đầu từ bảy năm trước, không làm sinh nhật dù chỉ một lần, ngày cô mới ra đời đó, giống như là một cấm kỵ, không người nào dám nhắc tới, cũng không có ai dám cho tổ chức cho cô!
Bạc Sủng Nhi tới muộn, thời điểm đến nơi, Tịch Giản Cận đã đứng ở trên sâu khấu, mặt mày nhu hòa, giọng nói thành khẩn tỏ vẻ cảm tạ, sau đó vươn tay, rút thăm, chọn cô gái chưa lập gia đình làm bạn nhảy mở màn.
Toàn bộ một mảnh yên lặng như tờ, người người đều đợi cô gái nhà ai may mắn như vậy, duy chỉ có Bạc Sủng Nhi khí định thần nhàn bưng một ly nước trái cây, chậm rãi hút.
Ánh mắt của cô thủy chung là nhìn chằm chằm Tịch Giản Cận, chẳng qua là cảm thấy ánh đèn vẩy vào trên người của anh, trầm ổn, chính khí, thực khiến cô không thể dứt mắt.
Tịch Giản Cận mặc chính là một thân áo bành tô màu đen, bên trong là áo sơ mi màu trắng, đứng ở nơi đó, hiển nhiên là một quý công tử nhanh nhẹn, toàn thân cao thấp giống như là mạ vàng làm cho người ta mê muội.
Tịch Giản Cận rút một cái thẻ, đưa cho người một bên, người một bên nhận lấy, hơi kích động tuyên bố: “ Bạn nhảy của Tịch tiên sinh là Bạc Cẩm tiểu thư!”
Toàn bộ một mảnh xôn xao, công chúa Bạc Gia... Rối rít quay đầu nhìn về phía Bạc Sủng Nhi, Bạc Sủng Nhi lại phóng khoáng đứng lên, chân thành đi tới trước mặt Tịch Giản Cận, tự nhiên là cô... sinh nhật anh hôm nay, có cô, còn người phụ nữ nào có thể tiến lên đoạt với cô? Cả cái hộp, tùy tiện rút ra, từng cái đều là “Bạc Cẩm “!
Tịch Giản Cận dắt tay Bạc Sủng Nhi, một tiếng “Hạnh ngộ”, âm nhạc vang lên, anh mang theo cô, nhanh nhẹn nhảy múa, nhảy vũ điệu đơn giản nhất, cô theo động tác của anh di chuyển, ánh mắt nhìn chằm chằm vào anh, môi đỏ mọng khẽ cong, nở nụ cười tràn đầy dụ mê hoặc: “Quà tặng thích không?”
Tịch Giản Cận cúi đầu, nhìn Bạc Sủng Nhi, chậm rãi nói: “Mấy năm không thấy, cô càng ngày càng không có chừng mực!”
“Đa tạ Tịch công tử tán dương! “ Bạc Sủng Nhi nghiêng đầu, nhận lấy, xem ra giống như là tâm tình rất tốt, tiến tới bên tai của anh, tiếp tục bổ sung: “Chỉ cho phép tin tức khí tượng “trời đến nhiều mây “ chừng mực lớn, không cho phép em chừng mực lớn sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...