Tịch Giản Cận lại không có lên tiếng, chỉ phân phó người đi kêu bác sĩ tới đây, anh thật sự không nỡ, lúc trước có người không muốn cùng anh khiên chiến, bị anh đạp một cước, đạp cho xuất ngũ rồi, lúc ấy nếu như có bác sĩ, cứu giúp kịp thời, chắc là sẽ có đường sống quay lại!
Bọn họ cùng bộ đội huấn luyện nơi này khác xa, bọn họ đánh đám cực kì mạnh mẽ, người thua trận ít đều nằm trên giường nửa tháng.
Mà ở trong đó, đều là kiểu hư chiêu trống rỗng, nhìn đẹp mắt, nhưng không dùng được!
Lục Phong đã sớm nghẹn cháy, thấy điệu bộ anh như vậy, lập tức nhảy lên một cái, chiêu thức đa dạng hướng Tịch Giản Cận công kích tới.
Một bên người đội chín rối rít trầm trồ khen ngợi.
Rất có ý tứ vô cùng hả giận!
Người đội ba mặc dù không sao thích đội trưởng hiện nay, nhưng dù sao cũng là châu chấu trên một sợi thừng, cho nên vẫn còn có chút khẩn trương.
Ánh mắt Lục Phong đều đã tỏa sáng, vẫn hướng phía trước công kích, Tịch Giản Cận cũng không đón, chỉ là hướng phía sau né tránh.
Lục Phong động tác rất nhanh, Tịch Giản Cận tất nhiên nhanh hơn, mỗi một lần đều là vững vàng né tránh.
Người vây quanh vẫn thấy Tịch Giản Cận cứ né như vậy, rối rít bắt đầu khinh thường, đây không phải là con rùa đen rút đầu thì là cái gì?
Về sau, tiếng mắng của rất nhiều người đều nổi lên bốn phía rồi.
Binh sĩ đội ba cũng cảm thấy có chút mất mặt.
Tịch Giản Cận chỉ chuyên chú né tránh, ánh mắt của anh đều nhìn lên Lục Phong trước mặt, nhìn một chút, anh mới chậm rãi cười cười, hướng về phía Lục Phong nói: “Tìm được rồi, cứ đánh như vậy, anh khẳng định không có chuyện gì, nhiều lắm là nằm một tuần lễ!”
Kèm theo thanh âm của anh vừa dứt, mọi người chỉ thấy Tịch Giản Cận trong lúc bất chợt nhảy lên, sau đó nghiêng chân đánh xuống.
Tất cả mọi người cảm thấy chiêu thức này của Tịch Giản Cận rất đơn giản, rối rít cười nhạt, đáy lòng nghĩ tới đừng nói là Lục Phong, coi như là bọn họ cũng không đánh lại mất!
Song, ý nghĩ này vừa dứt, tất cả mọi người trừng tròng mắt, ngớ ngẩn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...