Cái tư thế này, mỗi một lần tiến hành, cô đều có chút không chịu được.
Giống như là hiện tại, cô theo anh trầm ổn mà ngoan lệ tiến vào, lòng của cô đều run lên theo.
Anh giống như là điên mất rồi, điên cuồng muốn thân thể cô, cô không cách nào phản kháng, thậm chí tiếp cận với dung túng.
Liều chết triền miên, đến chết mới thôi.
Cô qua gian dần trôi quên đi rã rời cùng đau đớn, cảm thụ được anh kịch liệt, nước mắt cô, lại cũng không thể khống chế rơi xuống.
Tịch, anh biết không biết, cảm giác như thế thật không tốt.
Tịch, anh biết không, em mỗi lần nhìn thấy anh đối với em ấm áp, lòng em cao hứng cỡ nào?
Tịch, anh biết không, em mỗi một lần bốc đồng nhìn anh bất đắc dĩ vì em, em đều tự hào cỡ nào?
Tịch, anh biết không, em mỗi một lần gây tại họa đều nghĩ đến có anh giúp em giải quyết, đến cùng đáy lòng an ổn cỡ nào?
Tịch, anh biết không, khi em biết bảy năm trước anh vô tội, em chán ghét chính mình cỡ nào?
Tịch, anh biết không, em thật vô cùng muốn trong tình yêu của chúng ta, vì anh nỗ lực chút gì......
Tịch, anh biết không, em đến cùng yêu anh dường nào, yêu anh dường nào......
Tịch, anh biết không, em đến cùng muốn gả cho anh cỡ nào, muốn......
Em nhất định sẽ gả cho anh.
Dù là yêu không cách nào làm cho chúng ta cùng một chỗ, vậy chúng ta liền hận cùng một chỗ đi!
...............
Cô yên lặng rơi nước mắt xuống, làm sao cũng ngăn không được.
Cô không muốn giãy dụa, chỉ là tùy ý anh nổi điên đem chính mình giày vò ròng rã một đêm.
Mãi cho đến sáng sớm, anh mệt mỏi ngủ, tăng thêm rượu cồn, anh ngủ rất sâu.
Cô thấy anh ngủ, toàn thân mệt mỏi không cách nào động đậy, thế nhưng cô lại không cách nào nghỉ ngơi.
Cô muốn qua bệnh viện...... Đã hẹn mười giờ phẫu thuật......
Cô tiến tới bên cạnh anh, nhìn dung mạo của anh, nước mắt nhỏ lên môi anh, cô giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đi, lưu luyến sờ lấy bờ môi anh.
Cô nỗ lực nhìn dung mạo của anh.
Phẫu thuật hiến tủy, có mạo hiểm không?
Một mực nhấn mạnh là không có.
Thế nhưng sẽ không có ngộ nhỡ sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...