Cô làm sao trong lúc bất chợt, so với bảy năm trước còn không hiểu chuyện, còn vô pháp vô thiên hồ nháo hơn?
Vì sao cô trở nên càng cậy mạnh vô lý, tùy hứng vô tình hơn?
Máu lạnh muốn đem một người phụ nữ vô tội bán đi?
Phá hủy hạnh phúc của một người?
Cô... Lòng của cô, đến tột cùng là làm sao lớn lên?
Tịch Giản Cận giống như là nhìn thấy yêu quái, mắt của anh có vô số loại tình cảm, rung động, khó tin, thất vọng, tức giận, tuyệt vọng, đau đớn... Rõ ràng cô là ở trong lòng của anh, Tiểu công chúa làm nũng, rõ ràng mấy ngày hôm trước cô hướng về phía anh nói, Tịch, em sẽ vì anh học cách trở nên tốt đẹp, rõ ràng cô còn nhẫn khóc giả bộ không cần, đem đau đớn hướng trong ngực của mình nuốt xuống, rõ ràng... Rõ ràng mặc dù cô có rất nhiều tật xấu, nhưng là anh cũng có thể dễ dàng tha thứ.
Làm sao, sẽ biến thành như vậy?
"Em cảm thấy, em làm như vậy, anh còn có thể đối tốt với em sao?"
Anh cảm thấy, khoảng cách giữa anh và cô, thoáng cái kéo ra thiên sơn vạn thủy, cũng không cách nào gần sát nữa.
Cô giống như là bò cạp độc, anh muốn tránh ra.
Anh nhìn dung mạo cô tinh xảo, lần đầu tiên cảm thấy một loại cảm giác âm hàn.
Sởn hết gai ốc.
Tịch Giản Cận nghĩ tới đây, liền lạnh lùng nở nụ cười, nhìn cô, gằn từng chữ nói: "Em cảm thấy... Anh sẽ trơ mắt nhìn Hàn Như Y bị em bán đi, rồi vẫn cùng em ở chung một chỗ sao?"
"Sủng Nhi, anh thừa nhận anh yêu em, em lấy cái cớ buồn cười kia, anh chỉ làm như là em như trẻ con cáu kỉnh, cho em thời gian, chậm rãi đè ép xuống."
"Nếu như em cố ý làm như vậy... Như vậy anh nghĩ... Anh cũng chỉ có thể bỏ qua..."
Bỏ qua yêu em.
Mặc dù rất đau, nhưng cũng sẽ không cùng em ở cùng một chỗ.
Thân thể Bạc Sủng Nhi lay động một cái, thật ra cô đã sớm biết anh sẽ buông cô ra.
Ngay cả chính cô, cũng biết cô làm như vậy, rốt cuộc khiến người chán ghét cỡ nào.
"Anh... Muốn buông tha quan hệ của chúng ta? " Bạc Sủng Nhi hỏi ngược lại, cô cảm thấy đáy lòng đau dử dội.
Tịch Giản Cận mím môi, không có lên tiếng, chỉ hơi hơi gật đầu.
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, buồn bã nhìn anh.
Cô đạm mạc nhìn Tịch Giản Cận, lẳng lặng nhìn, trên mặt tái nhợt, nhìn chưa ra bất kỳ cảm xúc nào.
Một hồi lâu, cô chẳng qua là mềm nhẹ mở miệng nói: "Tịch, em yêu anh."
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...