Bạc Sủng Nhi nhìn sang Tịch Giản Cận, lười biếng nói: "Phải biết rằng, cái giải phẫu này, là có nguy hiểm rất lớn, mạng Tiểu Bảo không tệ, có thể tìm tới tủy sống tốt như vậy, đổi lại là người bình thường, sợ là cả đời đều chờ chết!"
"Hơn nữa hiến tủy sống, phải xuyên thấu xương đầu, rất đau, bản thân em cũng không phải là quá muốn... Không cần càng tốt!"
Cánh môi Tịch Giản Cận khẽ mấp máy, Hàn Như Y một bên lại đột nhiên khóc ra thành tiếng, nhỏ giọng thầm nói: "Bạc tiểu thư, van xin cô cứu cứu Tiểu Bảo... Cô đáp ứng..."
Bạc Sủng Nhi chẳng qua là vô thanh vô tức giật giật môi, nặn đi một nụ cười lạnh.
Tịch Giản Cận vẫn luôn nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, ánh mắt của anh rất an tĩnh, nhìn Bạc Sủng Nhi đáy lòng một trận phát run, anh rất bình tĩnh mở miệng: "Thật ra thì, anh vốn cũng không nghĩ tới dùng tủy sống của em..."
Bởi vì, em sợ đau.
Bởi vì, em là bảo bối tập đoàn Bạc Đế.
Bởi vì, em quá mức hoàn mỹ.
Cho nên, làm sao anh có thể để cho chính mình từng sai lầm phạm lỗi, bắt em gánh chịu?
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi, ánh mắt dần trở nên có chút đau thương.
Bạc Sủng Nhi khẽ ngây ra một lúc, một hồi lâu mới bắt buộc chính mình dời ánh mắt đi, giật giật môi, "Đây là em cùng Hàn Như Y tiểu thư quyết định, không liên quan đến anh!"
"Không liên quan đến anh? Sao lại không liên quan đến anh? Người đàn bà kia, em cũng có thể tùy tiện làm khổ, hết lần này tới lần khác người này không được, rốt cuộc cô ấy chọc em nơi nào, khiến em muốn đem cô ấy bán cho Vick tiên sinh? Em đừng cho là anh không biết, cái ông người Mỹ kia rốt cuộc háo sắc cỡ nào, hạ lưu cỡ nào, Vick tiên sinh kia ly hôn không dưới mười lần, vậy mà em lại để cho Như Y gả cho ông ta? " Tịch Giản Cận cũng nhịn không được nữa mở to miệng, hổn hển rống lên.
"Em bảo anh làm sao khai báo cho người đội trưởng đã chết của anh? Anh đáp ứng anh ấy chăm sóc hai mẹ con bọn họ thật tốt, náo đến cuối cùng, kết quả chính là như vậy hay sao?"
"Người phụ nữ anh yêu, đem người phụ nữ của anh ấy bán mất?"
Gân xanh trên trán Tịch Giản Cận cũng hiện ra, thoạt nhìn đặc biệt đáng sợ.
Ánh mắt Bạc Sủng Nhi hoảng hốt một chút, đầu óc của cô, còn đưng ở một câu " Người phụ nữ anh yêu " kia.
Đáy lòng của cô, cũng theo đó cao hứng trong nháy mắt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...