Thủ trưởng quân khu lại cười nhìn Bạc Sủng Nhi một bên nói ra: "Cô gái, lần sau muốn ăn nho, cứ tìm tôi, nho rừng không chín chưa ăn được, rất chua, lại ê răng. Đợi đến khi chín, để Tịch thiếu tá mang cô qua đay, hái vài chùm!"
Bạc Sủng Nhi cười gật đầu, lại nhận ánh mắt củaTịch Giản Cận, lập tức đình chỉ cười.
Tịch Giản Cận cũng không nói thêm gì nữa, cùng người gật đầu, xem như tạm biệt, đọi mũ đội ở trên đầu, cúi người bê thùng nho, sau đó lôi kéo Bạc Sủng Nhi, liền không nói lời gì đi ra ngoài.
Tịch Giản Cận trên đường cũng không nói gì, chỉ là nắm Bạc Sủng Nhi đi.
Vô số binh sĩ nhìn lấy bọn họ, luôn mồm hô hào: "Tịch thiếu tá......"
Tịch Giản Cận một mực không có lên tiếng, chỉ là lôi kéo Bạc Sủng Nhi đi.
Những người bên cạnh đều đưa ánh mắt sang họ.
Quân khu kỳ thật rất ít nữ quyến ra vào, hiện tại tới một cô gái xinh đẹp như vậy, hơn nữa còn liên quan tới Tịch Giản Cận, mọi người tự nhiên bát quái vô cùng!
Tịch Giản Cận đi rất nhanh, về sau Bạc Sủng Nhi cũng chỉ có thể chạy chậm đi theo, thật vất vả đi tới bãi đỗ xe, Tịch Giản Cận đặt thùng nho ra sau, sau đó liền nhét Bạc Sủng Nhi vào, chính mình lên xe, mặt đen thui, về tới căn hộ.
Tịch Giản Cận thủy chung đều không nói gì, đến cửa, đem thùng nho vào phòng bếp, sau đó liền mở ra, lấy nho ra, rửa sạch sẽ, để lên bàn, sau đó keo Bạc Sủng Nhi lên, đứng trước bàn ăn.
Bạc Sủng Nhi loáng thoáng biết Tịch Giản Cận muốn làm gì, lập tức nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Tịch Giản Cận, em sai rồi......"
"Sai ở nơi nào?" Tịch Giản Cận bình tĩnh hỏi, cái này nếu ở quân khu, binh lính của anh dám trộm nho, anh khẳng định để cho bọn họ cõng cát chạy 200 m, hết lần này tới lần khác, đây là cô trừng phạt cũng trừng phạt không được!
"Em không thèm ăn trộm nho......" Bạc Sủng Nhi yếu ớt nói, thỉnh thoảng giương mắt, len lén liếc Tịch Giản Cận một chút, lại phát hiện Tịch Giản Cận bời vì câu nói này, sắc mặt càng đen.
Kỳ thật cô vẫn luôn sợ Tịch Giản Cận mang bộ dạng này.
Bảy năm trước đã rất sợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...