Bạc Sủng Nhi ói xong, thân thể đều lảo đảo, bước chân mềm nhũn, một hồi lâu mới miễn miễn cường cường trở lại trong phòng, thoáng cái nằm ở giường lên, không thể nhúc nhích.
Trong dạ dày cô trống rỗng, không cảm giác đói, nhưng là bởi vì toàn thân không ăn cái gì, rõ ràng đường huyết rớt xuống, choáng váng vô cùng.
Cô cố chịu, nằm ở giường lên, toàn thân vô lực, nhưng cũng không biết làm như thế nào mới tốt.
Tịch Giản Cận đi nơi nào cô cũng không biết, cũng kéo không xuống mặt mũi đi hỏi, chung quy người ngoài vẫn coi Tịch Giản Cận là chồng của cô, chính cô cũng không biết đi nơi nào, còn cần đi hỏi thăm người khác.
Bạc Sủng Nhi nghĩ tới đây, không nhịn được cắn cắn môi dưới, đáy lòng cho dù ủy khuất, khổ sở, tuy nhiên vẫn cố vui vẻ sống ở sơn thôn nghèo khó không biết tên ồi nơi này, không biết khi nào mới kết thúc, cũng không biết rốt cuộc phải cố gắng thừa nhận khốn khổ bao lâu.
Bạc Sủng Nhi nghĩ đi nghĩ lại, không nhịn được khóe mắt lại bắt đầu có chút ươn ướt, ban đầu thời điểm cô ở trang viên Bạc Gia, ngủ đều là giường lớn mềm đến không thể mềm hơn, cách nhiều lớp thảm mềm nhũn, cô cũng có thể cảm giác rõ ràng được phía dưới thả đồ.
Mà cái giường này, cứng vô cùng, buổi tối hôm qua ngủ không được, hôm nay lại giống như không có có cảm giác gì rồi.
Cô càng thêm mệt mỏi càng thêm khó chịu, cảm giác được con muỗi ở bên tai của mình bay không ngừng, cả người cũng ngủ mơ mơ hồ hồ.
Cùng một đêm trước giống nhau, mãi cho đến giữa trưa, cô mới tỉnh lại, bên cạnh không có một bóng người, ngoài cửa sổ ánh nắng tươi sáng, nói vậy là một đêm không về.
Bạc Sủng Nhi đứng dậy, vợ chồng bác Trương cùng thím Trương đã ra ruộng làm việc, có thể là vì Tịch Giản Cận không có ở nhà, sợ cô gặp chuyện, liền để cho con của bọn họ là Trương Hủ lưu lại phụng bồi cô.
Trương Hủ thấy cô tỉnh lại, vội vàng thay cô múc nước, Bạc Sủng Nhi qua loa rửa mặt, Trương Hủ đã bưng đồ ăn tới, Bạc Sủng Nhi miễn cưỡng ăn một chút, lần này không có phun ra.
Cô không có chuyện gì làm, Trương Hủ xấu hổ, cũng không nói gì với cô, hai người cứ ngồi trầm mặc như vậy, không lên tiếng.
Mãi cho đến lúc xế chiều, đáy lòng Bạc Sủng Nhi, dần dần lạnh như băng, có phải Tịch Giản Cận bỏ lại cô, tự mình rời đi rồi hay không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...