【 Tiểu Tịch... Anh đang làm gì đó? Làm sao không tiếp điện thoại của em? 】
Ngay sau đó, liền gửi thêm một cái vẻ mặt ủy khuất, gửi cho Tịch Giản Cận.
Tịch Giản Cận bây giờ đang ở trong căn hộ của mình, nơi anh và Bạc Sủng Nhi từng ở, mười tầng, xuyên qua cửa sổ sát đất, có thể thấy bóng đêm nồng đậm, thỉnh thoảng thoáng hiện mấy ánh đèn sáng ngời.
Điện thoại di động vang lên, anh nghiêng đầu, liền thấy biểu hiện chính là tên "Tần Thánh ", anh lập tức liền nghĩ đến là Bạc Sủng Nhi gọi tới.
Anh theo bản năng muốn nghe điện thoại, tuy nhiên khi chạm vào màn hình, vẫn cứng rắn dừng lại, sau đó đưa điện thoại di động để ở trên mặt đất, mặc cho tiếng chuông một lần lại một lần vang lên, màn hình lúc sáng lúc tối lóe lên.
Ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, đối với anh mà nói, giống một trận Lăng Trì.
Mãi cho đến thời điểm điện thoại di động hoàn toàn an tĩnh, lúc này Tịch Giản Cận mới mở mắt, cầm lấy điện thoại di động, nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình.
Ba cuộc.
Tần Thánh.
Anh phản phản phục phục nhìn chằm chằm, tâm lăn lộn như thủy triều.
Trong lúc bất chợt điện thoại di động tinh tinh một tiếng, tin nhắn thứ nhất nhảy vào đáy mắt: 【 Tiểu Tịch... Anh đang làm gì đó? Làm sao không tiếp điện thoại của em? 】
Tịch Giản Cận theo bản năng liền tắt điện thoại, nhưng là cuối cùng vẫn cầm điện thoại di động, mở tin nhắn ra, trầm ngâm một chút, đáp lại.
【 Có chuyện gì sao? 】
Tin nhắn rất nhanh liền phát đi.
【 Thì ra là anh còn chưa ngủ a! 】phía sau tin nhắn này, còn kèm them một cái khuôn mặt tươi cười dí dỏm, cực kỳ giống bộ dáng của cô.
Tịch Giản Cận nhìn đến đáy lòng mềm nhũn, tiếp tục đáp lại.
【 ừ, làm sao? 】
【 Không có chuyện gì... Chính là bất chợt nhớ anh. 】
Tịch Giản Cận nhìn một câu kia, tầm mắt dừng lại, toàn thân cứng ngắc, điện thoại trong lòng bàn tay, rất nhanh liền phát tới rồi một cái tin nhắn nữa: 【Lưng em đau. 】
Lòng Tịch Giản Cận hiện lên một trận đau lòng, cô kêu đau, vậy khẳng định là thật sự rất đau.
Trễ như thế, cô không ngủ được, có phải hay không đau đến không cách nào ngủ được?
Những người Tập đoàn Bạc Đế đó đâu rồi, làm sao không hò hét cô, an ủi cô?
Lập tức, Tịch Giản Cận tiếp tục trở lại: 【 Bọn họ đâu? 】
【 Cũng mệt muốn chết rồi, đang nghỉ ngơi, em ngại quấy rầy bọn họ. 】
【 À. 】 Tịch Giản Cận đáp lại một chữ, thật ra thì anh có thiên ngôn vạn ngữ muốn gửi đi, hò hét cô, lại chỉ có thể lựa chọn im lặng vô biên vô hạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...