Cô thật sự kém cỏi như anh nói vậy sao?
Cô cho tới bây giờ cũng không biết...... Cô chẳng qua là cảm thấy từ lúc vừa ra đời đến bây giờ, vô luận làm cái gì, cũng không có người nói cô không đúng!
Thậm chí có lúc, rất nhiều người đều là vẻ mặt nịnh nọt.
Không có người giống như Tịch Giản Cận, hướng về phía cô nói lời quá đáng như vậy!
Tịch Giản Cận nhìn chằm chằm Bạc Sủng Nhi nhìn ra ngoài một hồi, cuối cùng chẳng qua là giữ một câu: "Tin tưởng, thế giới của tôi, không có cô, trải qua rất tốt."
Ngay sau đó, liền xoay người rời đi.
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, lẳng lặng nhìn bóng lưng của anh, cô mơ hồ cảm giác được tim mình ngừng đập.
Cô không mở miệng gọi anh.
Bước đi của anh, mỗi một bước đều rất trầm ổn, bình tĩnh như thế.
Không nóng không vội, không hề có dấu hiệu muốn ngừng lại.
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, cừm khẽ ngẩng lên, ngón tay cầm thành quả đấm.
Cô thấy anh nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài, gò má của anh, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có chút không rõ.
Tiếng bước chân dần dần biến mất, lúc này cô mới mở trừng hai mắt, cảm thấy hốc mắt ướt át vô cùng, trận trận cảm giác chua xót, ở bộ ngực lan tràn.
Anh nói, không có cô, anh trải qua tốt hơn nhiều.
Anh nói, anh hối hận, hối hận anh đã yêu cô!
Anh nói...... Cô trong ngoài không như một, anh ghét bỏ cô đầy bụng ý xấu......
Thật lâu sau, Bạc Sủng Nhi mới chép miệng, Tiểu Tịch, anh là tên bại hoại......
Tuyệt đối bại hoại!
Anh lại không tin cô......
Đáy lòng của cô, bắt đầu tràn đầy ủy khuất.
Làm sao tiêu tán, cũng tiêu tán không xong!
Nếu như, bảy năm trước, cô không có bốc đồng cho anh khó chịu như vậy, có phải, lúc này anh sẽ tin tưởng cô hay không?
Nếu như, bảy năm trước, khi anh van xin cô cùng anh tiếp tục cùng nhau, cô gật đầu đáp ứng, có phải bọn họ bây giờ sẽ rất hạnh phúc hay không?
Nếu như, thời gian có thể đảo ngược, cô so với ai khác cũng càng hy vọng chuyện này chẳng bao giờ phát sinh.
Nếu như, thời gian có thể đảo ngược, cô nguyện ý buông tha cho hết thảy hiện tại vốn có, đổi lại ở bên cạnh anh, làm một bạn gái nhỏ biết điều.
Thật ra thì cô vẫn rất hối hận, tự trách.
Thật ra thì mới vừa rồi cô rất muốn kéo tay của anh, hỏi một câu anh những lời đó, có thật không?
Nhưng là, cô nhưng không có hỏi ra lời.
Lần đầu tiên, cô cảm giác được chính mình không có đủ can đảm.
Không phải là cao ngạo, thúc đẩy cô không thể mở miệng.
Chuyện đi tới một bước này, cô còn hốt hoảng, rõ ràng đêm qua, bọn họ còn liều chết triền miên, rõ ràng mới vừa rồi gọi điện thoại anh còn ghen, rõ ràng khi cô hô đói bụng anh còn biết đi nấu cơm cho cô ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...