Cô đi quãng đường rất dài, anh rất có kiên nhẫn liền đi theo ở phía sau.
Cô đi cái đường kia, cách đó không xa có nhánh sông, lúc trước X thị đào sông bảo vệ thành phố, sau X thị lại mở rộng, con sông kia liền nằm ở trung tâm thành phố rồi.
Cầu là hình cung, ở hai bên sông, là hai hàng liễu rủ, lúc này mùa xuân, vừa vặn nẩy mầm, bất kể là ban ngày mặt trời mọc, hay là mặt trời chiều ngã về tây, đều có mấy phần tình thơ ý hoạ, mà cầu ở trong đó cũng trở thành cầu tình nhân, nguyên nhân là nơi này là địa điểm tốt nhất để thưởng thức cảnh mặt trời mọc hay lặn, vô luận sáng sớm hay ban đêm, một năm bốn mùa, có rất nhiều đôi tình lữ dắt tay kết bạn tới nơi này nhìn hoàng hôn cùng bình minh.
Năm đó thời điểm anh và cô ở chung một chỗ, ngọt ngào như mật, cũng muốn đi tới nơi này, hóng gió một lần, học lãng mạn một lần, nhưng là cô ầm ĩ không chịu nhìn trời chiều, cảm thấy mặt trời chiều ngã về tây, có mấy phần ý tứ chia tay, chỉ cần nhìn bình minh.
Tất nhiên anh theo cô, ai ngờ cô thích nằm ỳ, rời giường chọc rất hay cáu gẳt, đã hẹn đi ngắm bình minh, nhưng qua chừng một năm, cũng không có nhìn được.
Bạc Sủng Nhi đứng ở trước cầu, hồi lâu không động, anh ngồi ở trong xe, nhìn cô cùng con cầu, cũng là hồi lâu không động.
Một hồi lâu, cô mới hướng trên cầu đi tới, anh chỉ là ngừng xe lại nơi xa xa, nhìn cô từng bước từng bước bước đi, đi tới trên cao, đứng ở một bên, vịn cầu.
Cô đi giày cao gót, đi cách xa như vậy, giống như là hơi mệt, liền đem giầy bỏ ra, đứng ở chân trần, nhìn bầu trời, nghe tiếng nước chảy dưới cầu, ánh mắt từ từ có mấy phần mờ mịt.
Có ánh đèn đường nhàn nhạt hắt vào trên người của cô, khung xương cô vốn là hơi nhỏ, vóc người hơi gầy, lúc này đứng ở nơi đó, nho nhỏ một khối, nhìn có chút đau lòng.
Tịch Giản Cận ngồi ở trong xe, nhìn cô ngoài cửa sổ, chân trần đứng ở nơi đó, bây giờ còn là đầu mùa xuân, đêm khuya, trời rất là lạnh.
Mà cô trước đó không lâu còn phát sốt... Nhưng ngay sau đó, lại nghĩ tới đêm hôm đó rồi...
Anh cảm giác lòng mình một mảnh bình tĩnh, hình như từng điểm từng điểm nổi lên gợn sóng...
Bạc Sủng Nhi đứng ở nơi đó, trong lúc bất chợt cúi người xuống, che ngực, nhướng mày, ói ra.
Hộc hộc, cô giống như là cực kỳ khó chịu, liền che ngực, ngồi chồm hổm ở trên mặt đất, chậm chạp chưa đứng dậy.
Tịch Giản Cận nhìn cô co lại thành một khối nho nhỏ, không nhịn được cau lông mày, vươn tay, đẩy cửa xe ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...