“Cái gì?” Hách Liên Dung cũng đi quanh chiêu bài kia hai vòng, “Thứ này có ý nghĩ kỷ niệm gì sao?”
Vị Thiếu Quân nâng tay gõ gõ chiêu bài kia, phát ra âm thanh “đang đang”
thanh thúy, “Trung thúc, ta nhớ rõ trước đây chiều bài này cũng không
phải được treo ở bên ngoài đi? Cho đến… cho đến khi cha ta qua đời được
tám năm, cũng chính là lúc trước khi ông nội ta qua đời, mới không ngừng mỗi ngày đều treo lên.”
Kỳ thật Trung thúc nói ba mươi năm mưa
gió cũng chỉ là thán từ, không phải thật sự là ba mươi năm thực tế,
“Tiểu thiếu gia quên rồi sao? Khi lão gia còn trên đời, chiêu bài này
vốn là bằng gỗ, tự nhiên phải cẩn thận bảo toàn, sau đó tiểu thiếu gia
tiếp quản Vị Tất Tri mới đổi thành đồng, tuy rằng gặp mưa gặp gió, lại
sợ buổi tối bị người ta trộm mất, cho nên thiếu gia sau lại đem đổi
thành gỗ, tuy là gỗ, cũng là thiết gỗ trăm năm không mục, thế nhưng so
với đồng còn muốn nặng hơn, mỗi ngày đưa ra đưa vào quá phiền toái, cho
nên dần dần không mang ra nữa.”
Vị thiếu gật gật đầu, tay vuốt ve chiêu bài, không biết đang suy nghĩ điều gì. Hách Liên Dung ngạc nhiên, “Này cưa nhiên bằng gỗ?”
Loại gỗ kia cứng rắn vô cùng, sờ vào
lạnh lẽo, nàng còn tưởng rằng là sắt hay kim loại nào khác. Nhưng mà…
loại chất liệu kỳ lạ này không phải so với đồng thau gì đó càng có giá
trị sao? Sao lại không sợ mất?
Nhìn ra nghi hoặc của nàng, Thiếu
Quân không khỏi bật cười, vỗ chiêu bài nói: “Chất gỗ này quả thực đặc
biệt, là chất liệu tốt nhất để chế quan tài, nhưng dù nó đáng giá đến
đâu thì cũng là thứ dùng để làm quan tài, người khác trộm còn ngại xui
đâu, cũng chỉ có cửa hàng đồ cổ buôn bán đồ của cổ nhân mới không kiêng
kị, lấy nó làm chiêu bài.
Hách Liên Dung lúc này mới gật gật đầu, nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn mới cười theo nói: “Sao vậy? Nghĩ
thông suốt điều gì sao?”
Vị Thiếu Quân cắn khóe môi gật đầu,
nhưng không lên tiếng, nói với Vị Trung: “Chúng ta trộm vào, không thể ở lâu, Trung thúc, thúc ở Vân Trữ lâu chút, có rảnh thì cùng bà nội nói
chuyện đi.”
Vị Trung đáp ứng, lại lưu luyến sờ sờ chiêu bài, “Nước sơn tróc rồi, phải sửa lại mới được.”
Vị thiếu tự nhiên đáp lời, chờ về phủ, dàn xếp Trung thúc trong phủ xong,
Hách Liên Dung mới truy vấn: “Rốt cuộc nghĩ thông suốt cái gì?”
Vị Thiếu Quân lại vội vã, nắm tay Hách Liên Dung chạy về.
Từ hành động kia của hắn, Hách Liên Dung có dự cảm. “Chàng, chàng muốn…”
“Có Trung thúc ở đó, thúc ấy thà để ta chém thúc ấy, cũng sẽ không để ts bổ chiêu bài này.” Vị Thiếu Quân an bài Hách Liên Dung ở cửa canh chừng.
“Lúc này phải nhìn thật kỹ, chỉ sợ tiếng động không nhỏ.”
Hách Liên Dung liền nghe theo đứng ở bên trong cánh cửa, cẩn thận nhìn ra ngoài, một bên hỏi: “Rốt cuộc sao lại như vậy?”
“Ta cảm thấy cha ta vẫn càng thích khối chiêu bài bằng đồng kia hơn, không
lý do nào lại chỉ bởi vì sợ nó đánh mất mà đổi thành thứ này.” Vị Thiếu
Quân cố sức nâng búa lên, không chút do dự chém xuống khối chiêu bài
kia, phát ra một tiếng va chạm cực kỳ khó nghe. Vị Thiếu Quân cứ như vậy chém vài lần, rung động khiến tai sinh đau, nhưng lại không chút tổn
hại.
Hách Liên Dung đưa tay bịt tai lại, vội la lên: “Nhỏ thôi a, lát nữa mọi người trong phố đều tỉnh.”
Vị thiếu dừng tay, vuốt cằm suy nghĩ, “Dù sao cũng phải mở nó ra mới được, bảo bối nhất định ở trong này.”
“Chàng khẳng định?”
“Bởi vì cha ta….” Hắn lại nâng búa hướng chiêu bài kia chém xuống, “Bởi vì
cha ta thường nói, thích không nhất định phải dùng, không dùng mới là
quý nhất. Ta vẫn luôn nghĩ rằng cha nói tới đồ cồ, nhưng câu đầu tiên
lại không thích hợp, dùng với khối chiêu bài này mới thích hợp.” Hai
tiếng va chạm chói tai liên tiếp vang lên, Vị Thiếu Quân đẩy khối chiêu
bài kia, “Rốt cuộc sao mà làm được a?”
Hách Liên Dung xoa xoa lỗ
tai, cũng đi tới nhìn nhìn chiêu bài, “Cho dù chiêu bài này có rắn chắc
đến thế nào, cũng nhất định phải có một nơi để bỏ bảo bối kia vào.”
“Có lý.” Vị thiếu ném búa, hợp lực cùng Hách Liên Dung cần thận nâng chiêu
bài kia lên, dùng ngón tay gõ gõ vài cái trên chiêu bài, không phát hiện chỗ nào dị thường, liền kiểm tra cái bệ, ngay tại lúc Hách Liên Dung
không thể chịu được mà muốn đánh hắn, hắn đột nhiên phát ra một tiếng
hét kinh hãi, “Nghe, nơi này trống không.”
Hách Liên Dung lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận lắng nghe, cũng không có gì khác biệt, Thiếu
Quân lại vô cùng khẳng định, “Là trống không, tường gỗ rất dày, nghe
không giống.”
Đối với phán đoán của Vị Thiếu Quân, Hách Liên Dung tất nhiên tin tưởng, nhưng làm thế nào mới mở nó ra được đây?
“Rốt cuộc cất vào như thế nào!” Mắt thấy sắc trời đã dần sáng tỏ, Vị Thiếu
Quân gấp đến mức cắn ngón tay, “Phải không thấm nước, khẳng định không
thể ở trên mặt, phía dưới lại có thể bị lộ ra ngoài, quá nguy hiểm, bên
cạnh…”
“A!” Hách Liên Dung vỗ tay thật mạnh, dọa sợ Vị Thiếu Quân, “Ta nghĩ ra rồi.”
Nhắc tới chiếc hòm mở không ra, trước kia nàng cũng có một cái, gọi là hộp
ma bí ẩn, một vài nữ sinh thương xuyên viết vài ba tờ giấy nhỏ giấu bên
trong, nếu không tìm được điểm mấu chốt, cho dù cầm nó, dù thế nào cũng
lấy không được.
Nói trắng ra nó chính là một chiếc hộp gỗ nho
nhỏ, phía trên dùng một chút hoa văn che dấu, khiến ngươi sinh ra ảo
giác nó mở ngang, mở dọc, mở nghiêng, nhưng kỳ thực không phải cứ nắm
một mặt là có thể mở ra, mà là một cái vỏ bọc, ngay tại một bên dùng sức nhanh, mạnh là có thể mở ra, nói cách khác, nó không phải dùng lực bên
ngoài, mà dùng lực bên trong.
Hách Liên Dung đem chiêu bài đặt
ngang, dùng sức đấm vào cái bệ bên cạnh, thật lâu cũng không có kết quả, liền đổi sang một bên khác, dùng sức đánh.
“Ca” một tiếng… giống như tiếng trời, an ủi tâm linh Hách Liên Dung cùng Vị Thiếu Quân, nghe
thấy âm thanh này, bọn họ vui đến phát khóc.
Có cửa mở này, mở ra hộp ma này dễ dàng hơn rất nhiều, nhưng thân gỗ rất nặng, lại bị bụi
tích lũy phủ dày qua nhiều năm, Vị Thiếu Quân cùng Hách Liên Dung cắn
chặt hàm răng, mặt mũi đỏ bừng, mới rốt cuộc thấy được không gian hình
vuông bên trong hộp.
Nói là không gian, kỳ thực nó cũng chẳng
khác gì một chiếc hộp được nhét vào, Hách Liên dung thực bội phục Vị
thiếu, một cái không gian kín như bưng không có lấy một khe hở nào, hắn
chỉ dựa vào lỗ tai, đã có thể nhận ra sự khác biệt.
Nhìn đến chiếc hộp kia, Vị Thiếu Quân nhanh chóng đem nó ra.
Hòm kia dù chiều rộng hay chiều dài cũng đều là ba mươi cm, không biết do
loại gỗ nào tạo thành, vào tay cực nặng, trên hộp tại thành một tầng văn án nhợt nhạt, cực kỳ tinh mỹ.
Ánh mắt Thiếu Quân đột nhiên trừng lớn, mang theo thần sắc không thể tin, “Đây là… hoa văn hiên ngang
(???)… tử kim, bên trong nhất định là…” Hắn thì thào tự nói, trên mặt
đầy vẻ phấn khởi, lại không ngừng đưa tay khôi phục nguyên trang của
chiêu bài.
Hách Liên Dung vội vàng hỗ trợ, cũng may, lắp nó vào
so với mở nó ra đơn giản hơn nhiều. Bọn họ không nâng chiêu bài dậy, vẫn để nó ở vị trí hôm qua phát hiện nó, lúc này trời vừa sáng, Vị Thiếu
Quân cởi ngoại bào bọc lại chiếc hòm kia, bảo Hách Liên Dung mang nó về
trước, còn mình phải dán giấy niêm phong về lại vị trí cũ.
Hách
Liên Dung ôm chiếc hòm kia, giống như ôm một đống phiền phức, nhưng cũng không dám ở lâu, rất nhanh đi vào một ngõ nhỏ cạnh Vị Tất Tri, quay đầu nhìn Vị Thiếu Quân một cái, đang do dự có nên chờ hắn hay không, đã
thấy một đội nha binh xuất hiện ở đầu phó, người người không chút tinh
thần đi về phía này.
Da đầu Hách Liên Dung nháy mắt muốn nổ tung, nàng nhận ra kia đúng là đội quan nha tầm bảo của An đại nhân, hôm nay
không biết vì sao lại tới sớm như vậy, nghĩ muốn chờ Vị Thiếu Quân rời
đi sẽ không kịp, cúi đầu nhìn vật trong lòng, khẽ cắn môi, xoay người
theo một ngõ nhỏ khác chạy đi.
Hách Liên Dung cũng không về nhà,
nàng sợ đám quan nha này sau khi bắt Vị thiếu còn muốn tới phủ lục soát, hiện tại còn không biết đang ôm món bảo bối gì liên quan đến tính mạng
trong ngực, cẩn thận chút sẽ tốt hơn.
Nàng tìm một khách điếm
không quá thu hút khách, nhìn trình độ nhiệt tình của chưởng quỹ kia đã
biết nơi này chẳng có khách ở lại, vì thế an tâm, đến hậu viện thuê một
gian phòng gần cửa sổ ở lại.
Phân phó chưởng quầy kia đừng tới
quấy rầy, Hách Liên Dung cẩn thận khóa cửa phòng, lại xác định cửa sổ
đều đã đóng chặt, lúc này mới buông màn xuống, ôm hồm kia đi vào.
Không biết là bởi vì lo lắng cho Vị Thiếu Quân, hay là do món bảo vật này,
khi mở ra lớp vỏ bọc, tim Hách Liên Dung tựa như có tiếng trống gõ
“thùng thùng”, giống như dù làm gì cũng đang có người đang rình rập vậy, thẳng đến khi chiếc hòm màu tím đen lại lộ ra, trái tim nàng dường như
muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vị Thiếu Quân nói đây là tử kim, kim loại hiếm trong truyền thuyết, chính chiếc hộp này sợ rằng đã chống đỡ
cả Vị Tất Tri, nhưng mà, nó rốt cuộc chỉ là chiếc hòm. (???)
Thứ
bên trong chắc hẳn rất quý giá, Hách Liên Dung quả thật không dám tưởng
tượng, khi đưa tay ra mở chiếc hộp kia, Hách Liên Dung mới phát hiện tay mình thế nhưng đang nhè nhẹ phát run.
Nàng rất muốn cùng Vị Thiếu Quân chia sẻ thời khắc này, nhưng nàng không có thời gian.
Hôm nay đã là ngày thứ tám của kỳ hạn, nếu còn không đưa đồ vật nào đó vào
kinh, An đại nhân khó thoát khỏi tội khi quân, cho dù hắn có thể tìm
được một món đồ để thay thế, nhưng sau đó hắn đối xử với người Vị gia
như thế nào cũng có thể đoán được.
Cho nên Hách Liên Dung phải nhanh chóng liên lạc với Vị Thiếu Dương, cùng hắn thương lượng xem thứ này có thể hay không… Không!
Nhìn thấy rõ toàn cảnh trong hộp, Hách Liên Dung không khỏi mở to mắt nhìn,
trái tim đã thiếu chút nữa nhảy khỏi lồng ngực, khó trách mấy người lão
phu nhân đối với vật này e ngại nhiều như vậy, bọn họ nói thật, đồ vật
này quả thực là một tai họa vô giá!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...