Vị Thiếu
Quân đi rồi, Vị Đình Ngọc cũng không vội vã xuất môn, chậm rãi trở lại
phòng mình, ngồi bên cửa sổ, tim đập mạnh và loạn nhịp một lúc lâu.
Bích Kỳ ở cửa nhìn xung quanh một chút, tiến vào nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, còn chưa đi sao? Vân công tử chờ cũng đã lâu rồi.”
Vị Đình
Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, rồi sau đó đứng dậy, đi tới trong phòng lấy
ra một chiếc hộp gỗ, mở ra, bên trong là một tệp ngân phiếu cùng một
chút bạc vụn, đếm đếm, cũng có hơn một ngàn hai, lại đem hộp gỗ đóng
lại, đem nó giao cho Bích Kỳ.
“Ta không đi, ngươi đem chỗ bạc này cho hắn, bảo hắn ngay hôm nay khởi hành tới kinh thành trước.”
Bích Kỳ
không biết Vị Thiếu Quân vừa rồi nói gì với Vị Đình Ngọc, nghe được mệnh lệnh như thế cảm thấy rất kỳ quái, “Hiện tại cách kỳ thi chỉ còn những
ba tháng, sao lại bảo Vân công tử đi sớm như vậy?”
“Đi sớm một chút đi, đi sớm một chút quyết tâm ôn tập, ngươi nói với hắn, để cho
hắn có thể chuyên tâm học hành, hắn nếu có thể đề tên lên bảng vàng,
chuyện tương lai không cần hắn phải lo lắng nữa.”
Bích Kỳ vẫn có chút do dự, “Tiểu thử, trước khi Vân công tử đi, người không muốn gặp công tử sao?”
Nghe nàng
hỏi như vậy, Vị Đình Ngọc bất giác nghĩ tới lời nói của Vị Thiếu Quân,
như có như không than nhẹ một tiếng, “Không gặp, gặp rồi thì càng thêm
phiền lòng.”
“Vậy nếu Vân công tử muốn gặp tiểu thư thì sao?”
“Trước khi
hắn thi xong, ta sẽ không gặp hắn.” Vị Đình Ngọc phát giác Bích Kỳ đang
nhìn mình, giương mắt nhìn lại nàng, nhìn đến khi Bích Kỳ hoảng loạn mới nói: “Đi đi, cứ theo lời ta mà làm, nói với hắn, làm rạng rỡ Vân gia
mới là chuyện nên làm.”
Bích Kỳ không dám vặn hỏi nữa, thấp giọng đáp: “Dạ.”
Bích Kỳ đi
rồi, Vị Đình Ngọc quay lại bên cửa sổ, trong lòng nghĩ tới mặt quạt mà
Vị Thiếu Quân từng nói qua, vô thức than nhẹ thành tiếng, “Phượng hoàng
sơn hạ vũ thất tình. Thủy phong nhã, vãn hà minh. Nhất đóa phù cư, khai
quá thượng doanh doanh. Hà xử phi lai song bạch lộ? Như hữu ý, mộ phinh
đình…. Như cố ý. Mộ phinh đình…..” Một câu cuối cùng, Vị Đình Ngọc lặp
đi lặp lại vài lần, trên mặt càng ngày càng hiện rõ vẻ hoảng sợ. Xoay
người cầm lấy một quyển tranh đặt đầu giường, mở ra, một nam tử dung mạo gầy guộc hiện lên, sự lo lắng trong lòng Vị Đình Ngọc mới vơi bớt một
chút, tinh tế mơn trớn khuôn mặt người trong tranh, cuối cùng ôm lấy bức họa vào trong lòng, hai mắt khép lại. Nước mắt đã xuất hiện nơi khóe
mắt, “Vân Sơn…. Vân Sơn…”
(Thơ: Phượng hoàng dưới chân núi làm mưa rồi lại tạnhGió thổi ráo hơi nước, ráng chiều chiếu sángMột đóa hoa sen, từng nở ra thật xinh đẹpĐôi cò trắng từ nơi nào bay tới?Như cố ý, yêu thướt tha…Không rõ
lắm ý của bài thơ, nhưng chữ thướt tha này bao hàm chữ “Đình” trong tên
của Vị Đình Ngọc, ý chỉ yêu Đình Ngọc. Tâm trạng của bác Vân Khải kia
chắc là vậy, chỉ k hiểu sao lại là 2 cò trắng, chẳng lẽ cả Vân Sơn và
Vân Khải đều yêu? Như vậy thì chuyện của bà cô này thật khó
hiểu>. « Chương sauChương tiếp » Tham gia diễn đàn .com và đăng truyện tại đây
Bạn đang đọc truyện trên website .com
Nếu bạn thấy thích hãy nhấn like: Bình luận
Viết bình luận... Lời bình giới hạn từ 15 đến 500 ký tự. Số kí tự: 0 Nhập thông tin
Họ tên: Email: + =
Hoàn tất
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...