Ngươi khóc đó à"? Một giọng nói non nớt vang lên.
Kiều Vân quay đầu lại, nước mắt vẫn chảy dài qua gương mặt thanh tú. Nhìn thấy Bạch Long bên cạnh, nàng đang khóc bỗng dừng lại, lấy tay dụi dụi đôi mắt rồi nói: "Ta không có khóc, chỉ hơi xúc động chút thôi".
"Hừ, chắc lại nhớ về thế giới cũ hả? Yếu ớt quá đấy". Bạch Long hừ lạnh.
"Mặc kệ ta". Kiều Vân gằn giọng.
"Giờ ngươi ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, không hề có cơ hội trở về, nhớ nhà cũng phải thôi. Đừng khóc nữa mà hãy nín đi, không nên nghĩ nhiều. Hãy rũ bỏ hoàn toàn quá khứ u buồn không thể thay đổi đó, hướng mắt lên hiện tại, tương lai phía trước sẽ do chính ngươi quyết định". Giọng điệu lanh lảnh xen lẫn chút bực tức, giống như cười nhạo Kiều Vân, nhưng kì thực đang khuyên bảo nàng.
Kiều Vân cười thầm, bất giác nàng chỉ tay lên bầu trời: "A! Sao băng kìa". Hai người ngước nhìn lên bầu trời sao đêm, một vệt sáng lướt qua, nàng lại nói: "Ngươi ước gì không"?
Bạch Long khó hiểu đáp: "Ước gì? Ước là sao"?
Nàng đáp: "Ngươi biết không, ở chỗ chúng ta. Từ xưa, con người đã tập hợp sức mạnh của các vì sao để mong ước của mình trở thành sự thật. Mỗi khi thấy sao băng, hãy chắp tay lại và ước, rồi một ngày điều ước ấy sẽ thành sự thật".
"Truyền thuyết có vẻ thú vị nha". Bạch Long nói.
Một vệt sáng khác lại xuất hiện, Kiều Vân hét lên: "A! Lại có sao băng kìa, mau ước gì đi".
Bạch Long chắp hay tay lại, lẩm bẩm thành tiếng: "Đem nay lạnh rồi nên con muốn ăn cá nướng. Con muốn ăn cá nướng. Con muốn ăn cá nướng".
"Đừng có lãng phí sức mạnh của những vì sao chứ". Kiều Vân cười khổ nói.
Bạch Long đắc ý cười: "Không sao đâu, ước được ăn thì có gì sai. Mai ngươi nướng cá cho ta ăn đi nhé. Giờ đi ngủ thôi, oáp." Nàng vỗ vỗ nhẹ cái miệng nhỏ nhắn, nằm gục lên đùi của Kiều Vân. Nàng cười mỉm, ngồi yên đó, khẽ nhắm đôi mắt lại rồi ngủ gục. ( Tình cảm thật đấy, có lẽ đội bách hợp đang mong chờ câu chuyện diễn ra theo một chiều hướng khác đây)
Sáng hôm sau.
Kiều Vân nhanh chóng chuẩn bị thức ăn cho Bạch Long cùng hai mẹ con, phòng sau khi họ tỉnh dậy sẽ có cái ăn. Nàng mau chóng dịch dung thành Thanh Nguyệt rồi đi ra ngoài.
Đi bộ đến con phố, ừm Kiều Vân đã nhìn thấy ngay một con phố phồn hoa với những con đường ồn ào náo nhiệt. Vào sáng sớm, lúc này trên phố rất đông đúc, vô số âm thanh náo nhiệt của người qua lại, dọc hai bên đường lát đá hoa cương xen lẫn cây cối, những người buôn bán nhỏ lẻ, những cửa tiệm hai bên nơi đông khách, nơi ít khách. Người đi đường nhìn ngó hai bên, thi thoảng lại dừng bước… Kiều Vân thật không ngờ, nhìn những dòng người đông đúc, trái tim nàng rộn ràng hẳn lên, lâu lắm chưa có dịp đi dạp phố như thế này. Thật náo nhiệt, thật phồn vinh. Xung quanh đều là nhà gỗ, xây dựng theo phong cách truyền thống, mang đậm nét đặc trưng của một thế giới thời trung đại.
Kiều Vân hòa mình vào dòng người, đi vào từng con phố để trải nghiệm sự náo nhiệt, ồn ào nơi đây. Từ khi tới thế giới này nàng chưa từng tham quan một nơi nào cả, cho nên nàng rất thích thú. Tiếng cười nói xôn xao của người dân ấy vang lên khắc nơi. Nàng nghe rõ từng câu chuyện hay xảy ra: "Ngươi biến tin gì chưa, hôm nay Thanh gia tộc tổ chức đại hội thi đấu giữa các đại hội đấy, tiếc rằng chúng ta không được xem".
Nàng tiến tới đám người đang nói chuyện, cất tiếng: "Đại thúc, thúc có thể chỉ cho cháu Thanh gia ở đâu được không ạ, cháu bị lạc đường".
Vị đại thúc kia chỉ tay về con đường hướng bắc, cười sảng khoái đáp: "Thật là một cô bé lễ phép nha, cháu thuộc Thanh gia à, đi thẳng từ đây tầm mười lăm phút đi bộ là tới."
Kiều Vân cười tươi, nói lời cảm ơn rồi vội vàng bước đi. Đứng trước hai cánh cổng sừng sững bằng gỗ. Trước cánh cổng khắc hình đầu rồng tinh xảo, cao tầm hai mươi mét, phía trên cánh cổng có bảng hiệu "Thanh gia", nàng cười ma mãnh, rồi bước vào.
Thời điểm Kiều Vân xuất hiện ở cửa lớn Thanh gia, mấy người nghênh đón giật mình, trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm vào nàng.
Thanh Nguyệt trước kia ở Thanh gia đại viện không ai không biết, không người nào không hiểu, đơn giản vì nàng phế vật, không thể sử dụng ma pháp cũng như cảm ứng chúng.
"Thanh... Thanh Nguyệt tiểu thư" Một gia nhân trong đó lắp bắp kêu lên.
Kiều Vân nhàn nhạt đưa mắt liếc nhìn hắn, cất bước hướng trong đại viện đi tới, lúc này một người đứng canh gác cửa hướng chính sảnh tiến tới: "Thanh Nguyệt tiểu thư, nơi này không phải có thể ra vào như cái chợ được".
Nàng giơ bức thư mời màu đỏ lên, nói: "Ta được lão nhân gia mời đến, sao nào"?
Đám gia nhân nhìn bức thư, mới lui ra tiếp tục tiếp khách, để nàng đi vào.
Thanh gia là gia tộc lớn nhất trong thành. Nhìn đại viện Thanh gia trang hoàng xa hoa, lại nhớ tới hai mẹ con Thanh Nguyệt sống ở bìa rừng, trong lòng Kiều Vân lửa giận ngùn ngụt, bọn họ ở chỗ này ăn sung mặc sướng, để mẹ con họ cực khổ sống qua ngày. Nàng dự định phá banh Thanh gia cho hả giận.
Thanh Hằng thân trưởng nữ nhà này, mà chúng cũng dám đuổi, hạ độc thủ, thật gan góc.
Kiều Vân ôn hòa tươi cười như hoa nở, nụ cười kia vào trong mắt người xung quanh không hiểu sao khiến bọn họ cảm thấy sợ hãi
"Vẫn nhớ ta sao"? Nàng nhếch môi thản nhiên nói.
"Thanh Nguyệt tiểu thư, chúng ta đương nhiên nhớ rõ người, mấy năm nay hai người có khỏe hay không"? Một người trong đó sau lưng đổ mồ hôi lạnh dè dặt hỏi, bọn họ đều biết lúc trước hai mẹ con Thanh Nguyệt, Thanh Hằng bị đuổi khỏi Thanh gia, hiện tại nàng trở lại, bọn họ đều cảm giác nàng thay đổi rất nhiều.
"Oa, đây không phải là Thanh Nguyệt phế vật đó sao"? Một thiếu nữ trong đó kinh ngạc lên tiếng.
Một thiếu nữ khác nói chen vào: "Đúng vậy, nàng tại sao trở về đúng vào thời điểm gia tộc đại hội".
"Thanh Nguyệt, ngươi không phải là bị đuổi ra ngoài sao? Như thế nào còn dám trở lại"? Một thiếu niên khác tiến tới.
"Các ngươi câm miệng lại, đó là muội muội ta, các ngươi cũng dám phỉ báng. Đám người các ngươi giống như không hoan nghênh Tiểu Nguyệt trở lại thì phải"?
Một thiếu niên khác tiến tới, khuôn mặt tuấn tú, tầm khoảng 18 - 19 tuổi. Hắn cười lạnh: "Lúc trước không phải tự ý mẹ con nàng muốn rời đi, là có kẻ to gan dám nhân lúc gia gia đi vắng mà đuổi mẹ con nàng, cho nên nơi này vẫn là nhà của nàng, kẻ nào còn ý kiến ý cò, ta sẽ khâu miệng lại".
Kiều Vân nghĩ, trong nhà này không hẳn toàn bộ đều xấu hết, vẫn còn người tốt. Cảm thấy ấm lòng, nàng nói: "Đa tạ huynh quan tâm, ta đến là để tham dự đại hội tỷ thí".
Lời nàng vừa dứt, bốn phía vang tiếng cười, mọi người đều biết Thanh Nguyệt không thể tu luyện. Nàng hôm nay cũng dám tới tham gia gia tộc đại hội, nói ra không phải là làm cho người chê cười sao?
Thiến niên rất lo lắng khi nghe nàng nói vậy, nhưng hắn nhìn nàng, đôi mắt kiên định kia cho biết rằng nàng không hề nói giỡn, trong lòng thầm bội phục: "Vậy được, cố gắng vượt qua vòng sơ thí, cho ta thấy thực lực muội".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...