Trời vừa tờ mờ sáng Tề Lãng theo thói quen thức dậy. Tuy mệt mỏi nhưng trong lòng lại thỏa mãn, nhìn tuyệt sắc giai nhân đang ngủ mê, trên cơ thể trắng như tuyết loang lổ những vết tích khiến Tề Lãng rất đau lòng.
Tuy rằng hắn đã tận lực khắc chế mình nhưng vẫn không nghĩ bản thân lại mãnh liệt tàn sát bừa bãi như thế. Là vì hắn cấm dục quá lâu hay tại vì nàng quá mức mê người. Dù là năm năm trước kẻ điên cuồng như hắn cũng chưa từng phóng túng quá độ như thế! Hắn luôn tự hào vì khả năng tự chủ của bản thân nay lại biến mất!
“Kiếp này, Tề Lãng sẽ không bao giờ phụ em”- nhẹ nhàng hôn lên môi Mỹ Mỹ, Tề Lãng đưa ra lời hứa hẹn.
Chỉ trong một đêm, nỗi hận của hắn đối với Mỹ Mỹ đã biến mất. Ngay cả chính hắn cũng không muốn làm rõ chuyện năm năm trước tại sao Mỹ Mỹ không nói lời nào bỏ đi hay? Vậy còn nỗi hận năm năm sau nàng thuộc về người khác. Đáp án hắn chính là kẻ đó. Hắn thừa nhận, hắn đối với Mỹ Mỹ ích kỷ, keo kiệt, cao ngại, hắn không thể rộng lượng để nàng ngã vào lòng người khác. Cho nên hắn đối với nàng vừa hận vừa yêu, tưởng trả thù nàng sẽ làm đau nàng nhưng ngược lại hắn cũng bị đau.
TỪ đầu đến cuối hắn đều bị đố kỵ che mắt, quên mất bản tính “giữ mình trong sạch” của nàng, hắn cũng quên mất mục đích ban đầu là tìm hiểu sự thật sao nàng bỏ đi. Nếu không phải đêm qua kìm lòng không được, có lẽ hắn đã tự tay đẩy nàng cho người đàn ông khác.
Nhìn giữa mi tâm Mỹ Mỹ có vết sẹo, sau một đêm nhìn hai má nàng có chút sưng đỏ, Tề Lãng ôm chặt lấy nàng, thề kiếp này không để bất cứ ai làm tổn thương nàng.
Đột nhiên cảm thấy hít thở không thông, Mỹ Mỹ nhịn không được xoay người, mở hai mắt mệt mỏi. Nhìn chính mình cả người mềm như vải sợi tựa vào lòng Tề Lãng, tình cảm mãnh liệt đêm qua cùng nữ hình ảnh bài sơn đảo hải dũng mãnh hiện lên trong đầu, Mỹ Mỹ đỏ mặt ngượng ngùng, đứng dậy tính rời đi.
“A…..”- Vừa cử động thì toàn thân đã đau nhói, giữa hai chân Mỹ Mỹ đau buốt cực kì khó chịu nhịn không được kinh hô.
“Sao vậy Mỹ Mỹ? Vẫn không thoải mái sao?”- Tề Lãng khẩn trương ôm Mỹ Mỹ, quan tâm hỏi.
Nghe câu hỏi của Tề Lãng, Mỹ Mỹ xấu hổ đến mức tức giận muốn tìm cái lỗ để chui, có chút ngượng ngùng lắc đầu.
“Mỹ Mỹ, vết sẹo giữa mi tâm của em…”- Tề Lãng nhẹ nhàng nâng mặt Mỹ Mỹ, vuốt tóc nàng, đột nhiên muốn biết rõ vết sẹo nơi mi tâm của nàng do đâu mà ra.
“Anh không thích nó sao?”- Trực giác Mỹ Mỹ cho rằng hắn không thích khuyết điểm của nàng, cả người không khỏi run lên, đẩy hắn ra muốn trốn tránh. Hiện tại khoa học kỹ thuật đã phát triển, thật chất vết sẹo này có thể biến mất nhưng không hiểu sao nàng không muốn làm vậy.
“Đồ ngốc, anh làm sao ghét em, anh chỉ là đau lòng……. Em không muốn nhắc tới… anh cũng sẽ không nhắc nữa”- Nhìn phản ứng bài xích của Mỹ Mỹ, nhịn không được ôm lấy nàng, cúi đầu hôn lên vết sẹo. Hắn cảm giác được đoạn kí ức đó của nàng không tốt đẹp nên cũng không tiếp tục truy vấn.
Nhớ tới vết sẹo nơi mi tâm, Mỹ Mỹ nghĩ tới năm năm trước, nàng không còn muốn nhớ tới nó. Hiện tại, nàng chỉ muốn im lặng nằm trong lòng hắn, hưởng thụ sự chăm sóc quan tâm.
“Mỹ Mỹ, vì sao em không nói…….. em là lần đầu tiên? Em cùng…….”- Tề Lãng muốn hỏi năm năm trước Ôn Bác cùng nàng xảy ra chuyện gì? Vì sao đó lại là lần đầu tiên.
“Anh yên tâm, chúng ta đều là người trưởng thành, em sẽ chịu trách nhiệm vì những hành động của mình, em không cần anh nhận nhận trách nhiệm..”- Lời của Tề Lãng nói Mỹ Mỹ lại hiểu lệch đi, Mỹ Mỹ nghĩ hắn đang tự trách mình, sợ chịu trách nhiệm không khỏi giận dữ, đẩy mạnh hắn ra, muốn rời khỏi giường, nàng cho tới bây giờ không nghĩ sẽ nắm giữ hắn.
“Mỹ Mỹ, em đừng hiểu lầm, anh không có ý đó”- Thấy Mỹ Mỹ hiểu sai ý mình, Tề Lãng tính giải thích, nhưng lúc này Mỹ Mỹ lại đang đau khổ căn bản không quan tâm đến hai mắt thâm tình của Tề Lãng. Ở trong suy nghĩ của nàng người hiện tại hắn thích là tân hoa đán Lisa, hai người chỉ là nhất thời xúc động mà thôi.
Tề Lãng thấy Mỹ Mỹ đột nhiên giận như thế, ngay cả lời giải thích của hắn cũng nghe không lọt, liền duỗi tay ôm nàng áp cả cơ thể mình trên nàng, hung hăng hôn nàng. Hắn thật không rõ, chẳng lẽ thái độ của hắn như vậy là chơi đùa với nàng sao?
“Anh vì sao lại như vậy? Lúc thì đối với em rất dịu dàng, trong chốc lát anh lại trở nên hờ hững, lúc thì lại tức giận, lát sau lại đi yêu kẻ thù của em… còn không muốn chịu trách nhiệm với em…… anh rốt cuộc muốn thế nào?”- Mỹ Mỹ nhìn Tề Lãng bá đạo hôn mình, nhịn không được ủy khuất hai mắt rưng rưng, hắn vì sao luôn khiến bao nhiêu hy vọng trong nàng vỡ tan? Hắn không biết hy vọng rồi thất vọng sẽ đau khổ đến thế nào sao?
“Mỹ Mỹ, em có biết anh vui biết bao nhiêu khi hoàn toàn có được em… anh thừa nhận bản thân có chút gia trưởng… nhưng lần đầu tiên đối với anh căn bản không có ý nghĩa gì đặc biệt”- Thấy ánh mắt Mỹ Mỹ dần dần ảm đảm, Tề Lãng cúi đầu xuống hôn nàng, tiếp tục nói.
“Nhưng mà với em thì khác, anh rất để tâm đến việc em đã từng có người đàn ông khác hay chưa… cho nên mỗi lần không kiếm chế được hôn em… anh luôn nghĩ đến dáng vẻ kiều mỵ của em phô bày trước mặt người đàn ông khác, điều đó khiến anh rất ghen tị. Anh khống chế không được bản thân luôn tức giận…. muốn tự tay phá hủy đi người đàn ông đã từng chạm vào em.. muốn tẩy đi vết tịch của họ trên người em..”
“Anh nói bậy bạ gì đó? Em chưa từng có người đàn ông nào, đến lúc này, trừ anh ra, ngay cả môi em cũng chưa cho người đàn ông khác chạm vào… anh dựa vào cái gì mà đổ oan cho em như thế”- Mỹ Mỹ tức giận dùng tay đánh Tề Lãng, lại không phát hiện hắn nghe thấy lời nàng nói trong mắt liền vui vẻ ngập tràn sủng nịch.
“phải, là anh không tốt, chưa làm rõ mọi chuyện……. chỉ tin lời báo chí liền nghĩ mấy năm qua em cùng Ôn Bác ở bên nhau”- Tề Lãng ôm lấy Mỹ Mỹ, chấp nhận để nàng đánh trút giận.
“Em cùng Ôn Bác chỉ là bạn bè… vì vậy, anh hận Ôn Bác là vì em sao?”- Mỹ Mỹ đột nhiên nhận ra gì đó, hai mắt mở to nhìn, chẳng lẽ ham muốn có được nàng khiến hắn phát điên, hắn thật sự thích nàng?
“Nếu em thật sự thuộc về Ôn Bác… anh sẽ không quan tâm… bỏ mặc em sao…”- Mỹ Mỹ đột nhiên muốn biết nếu nàng thuộc về người khác, hắn sẽ thế nào.
“Anh sẽ để tâm, đối với em là hoàn toàn để tâm.. nhưng mà… nhưng mà…. Anh sẽ liều lĩnh có được em…….. như đêm qua nếu chọn lựa “đau khổ mất đi em” hoặc “không có được em trọn vẹn” anh nhất định sẽ chọn cái thứ hai…”- Tề Lãng nhìn Mỹ Mỹ nghiêm trang nói.
“Anh thật … quá bá đạo mà…… Lãng năm năm trước…”- Nhìn ham muốn chiếm giữ Tề Lãng, Mỹ Mỹ không hề cảm thấy không vui. Nàng cảm giác được hắn càng yêu nàng sẽ càng hận nàng. Mỹ Mỹ đột nhiên muốn biết tình cảm 5 năm trước của hắn với nàng?
“Chuyện quá, anh không muốn nhắc nữa, Mỹ Mỹ chúng ta làm lại từ đầu, làm người phụ nữ của anh, là người phụ nữ duy nhất”- Tề Lãng nghĩ Mỹ Mỹ muốn giải thích chuyện 5 năm trước bỏ đi, nên trực tiếp cắt lời nàng, mọi thứ đã qua không còn quan trọng nữa, hắn muốn nàng của hiện nay, toàn bộ nàng.
“ Anh không phải có người tình mới rồi sao, làm gì cần em, mọi người đều biết rõ bọn em bất hòa, còn đi khắp nơi giúp cô ta đối phó người ta……”- Nghe giọng Tề Lãng nói, Mỹ Mỹ ủy khuất lại vui vẻ, nàng quên mất mục đích hỏi ban đầu, ngược lại nhớ tới bản thân bị Lisa tát, nhịn không được xoa hai má, dáng vẻ làm nũng đáng yêu.
“Tình nhân khác? Mỹ Mỹ… trên đời này còn ai có thể thông minh, quyến rũ, ngọt ngào mị hoặc lòng người như em sao?”- Tề Lãng vuốt ve làn da bóng loáng của Mỹ Mỹ, khó hiểu cười.
Nếu hắn thật sự có người khác, sẽ không khổ sở chờ đợi nàng năm năm qua không gần nữ sắc? Nhưng mà, năm năm vất cả đó hắn tin hắn sẽ đòi Mỹ Mỹ bồi hường. Có lẽ trên đời này không còn Mỹ Mỹ thứ hai làm hắn khắc cốt ghi tâm đến thế.
“Còn nói không có? Báo chí đều đăng ảnh hai người ôm nhau…. Lại còn tặng quà…… còn tuyên bố lấy mọi thứ của em đưa cho cô ta…”- Nhớ lại thời điểm bản thân đau khổ, hắn lại đi ôm kẻ hù của nàng, tâm tình Mỹ Mỹ đang tốt liền xìu xuống.
“Haha, Mỹ Mỹ…. em đang ghen? Anh chưa từng ôm nữ nhân nào trừ em. Anh cũng chưa từng tặng hoa, hay quà cho phụ nữ, nếu là em thì còn có thể. Về chuyện tuyên bố đưa mọi thứ cho Lisa, vì nàng đủ sức hút, khiến cho tin tức không còn nhằm vào em nữa”- Tề Lãng siết chặt Mỹ Mỹ, chân thành giải thích.
“Vậy anh đối với cô ta không hề có ý gì cả?”- Mỹ Mỹ trừng mắt nhìn Tề Lãng, muốn nghe đáp án trực tiếp.
“Anh chỉ có hứng thú với em… tha thứ cho anh…. Về sau anh sẽ không lỗ mãng.. làm tổn thương em”- Tề Lãng ôm Mỹ Mỹ, thật tâm nói.
“Đáng tiếc tổn thương đã thành…. Em cũng bị người ta chửi rủa…… còn phiền tới Ôn Bác…..”- NHớ tới những việc xảy ra, Mỹ Mỹ trong mắt vẫn xót xa bi ai.
“Nếu anh giúp anh ta khôi phục như trước…. em có thể tha thứ cho anh không..!”- Tề Lãng nhìn Mỹ Mỹ, không muốn giữa hai người có khúc mắc.
“Có thể được anh yêu, em thấy mọi thứ đều đáng giá, em không trách anh, nhưng Ôn Bác…… công ty của anh ấy bị người ta thu mua, …. Em biết thực lực anh rất mạnh….. nhưng có những chuyện không thể vãn hồi nữa.. đừng nhằm vào anh ấy nữa. như vậy sẽ khiến em rất áy náy.”- Mỹ Mỹ chủ động ôm Tề Lãng, thật sự nói, nàng không muốn nợ Ôn Bác.
“Không, trừ em ra, nam hay nữ anh đều không hứng thú…… Mỹ Mỹ…. nợ Ôn Bác anh sẽ trả, nhưng em thì không thể….. em phải vĩnh viễn ở bên cạnh ăn”- Chuyện Ôn Bác chẳng qua là một bữa ăn sáng, hắn sẽ không vì loại đàn ông nhỏ bé đó mà khiến Mỹ Mỹ hận hắn, hắn chỉ cần nàng cam nguyện ở lại bên cạnh hắn cả đời.
“Được, nhưng anh phải giúp em khôi phục M&M, điều này là anh nợ em.”- Mỹ Mỹ ôm Tề Lãng làm nũng, còn mặc cả với hắn.
“Được rồi, tiểu bảo bối…”- Tề Lãng đáp ứng ngay, cúi đầu hôn giai nhân đang thẹn thùng nép trong lòng.
Trên chiếc giường trắng chuyện tối qua lại lặp lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...