“ Mị Tâm, hai chữ này có được là do giữa ấn đường có một vết tích rất độc đáo khiến người ta ấn tượng sâu. Hai chữ Mị Tâm còn nói đến sự quyến rũ động lòng người, giỏi ca hát, giỏi nhảy múa, hành động xuất chúng gây không ít sự chú ý, chỉ một lần xuất hiện trên quảng cáo “Ái thượng Venus” nghiễm nhiên trở thành Minh Tinh. Một đóa phù dung xinh đẹp được nhiều người ngưỡng mộ, chỉ có thể hình dung nàng bằng bốn chữ quốc sắc thiên hương, đem nghệ danh sửa thành Mị Tâm, Mị hoặc lòng người. Nghe nói, năm năm trước Mị Tâm cùng Ôn Bác ra Hàn quốc tu nghiệp, chỉ trong vòng hai nắm xuất hiện đã nhanh chóng trở thành Minh Tinh của cả ba giới..”
Tề Lãng nhìn nhìn tớ giới thiệu Mỹ Mỹ trong tay, nàng ngoái đầu lại nhìn mỉm cười đầy mê hoặc, hắn phẫn hận siết chặt tờ tạp chí trong tay. Nữ nhân chết tiệt, chỉ vì bên tên tiểu bạch mà bỏ rơi hắn chạy tới Hàn Quốc năm năm? Khó trách hắn dùng mọi cách vẫn không tìm thấy nàng.
“Ôn Bác là Thiên vương trong các ngôi sao thần tượng, là thiên tài sáng tác âm nhạc, được vô số cô gái chọn làm tình nhân trong mông. Bao nhiêu ngôi sao, Model, thiên kim tiểu thư công khai theo đuổi, thậm chí cam nguyện bỏ lại tất cả chỉ cần làm phụ nữ của hắn. Nhưng Ôn Bác từ trước tới nay chỉ mỉm cười cảm kích không hề tỏ vẻ gì. Chỉ có đối với Mị Tâm, Ôn Bác che chở, bao nhiêu tiểu thư cầu mà không được, tất cả các tác phẩm của Ôn Bác đều là của Mị Tâm. Ôn Bác còn chính miệng thừa nhận “Mị Tâm là người quan trọng nhất của hắn”. CÒn Mị Tâm, mặc dù không đáp lại nhưng cũng không ra mặt phủ nhận, mọi người ai cũng biết Mị Tâm đối với Ôn Bác rất kính nể, là người duy nhất nàng cùng xã giao.. đối với Ôn Bác có những đãi ngộ đặc biệt. Hai người có thể nói là nam tài nữ mạo, hoàn toàn xứng đôi”
Tề Lãng mở laptop, lật xem ảnh chụp hai năm về trước của Mị Tâm cùng với tin tức của nàng, càng xem càng hận, càng xem càng phát hỏa. Ôn Bác kia đối với nàng quan trọng như thế sao? Vì hắn, nàng có thể bỏ qua mọi thứ? Vì hắn nàng có thể đâm đầu vào làng giải trí không chút hứng thú này? Vì hắn, nàng có thể bỏ rơi Tề Lãng này? Vì hắn, nàng có thể trở nên mỹ lệ như thế? Vì hắn, nàng có thể cự tuyệt, bỏ qua mọi nam nhân? Bao gồm cả hắn.
“Bộ Mỹ Mỹ, tôi sẽ khiến em hối hận cả đời. Lựa chọn một nam nhân không nên chọn… Em càng thương hắn, tôi lại càng muốn chia rẽ hai người. Lời em từng nói… em đều phải thực hiện.. cho dù trễ năm năm”
“Tôi thề, sẽ làm cho em đau khổ như tôi…”
Đóng laptop lại, hai mắt Tề Lãng đầy căm hờn, cũng tràn đầy băng giá. Năm năm dày vò, năm năm nhớ nhung, hắn chưa từng nghĩ năm năm sau kết quả lại như thế này, chưa từng có ai, không có chuyện gì làm hắn thấy thất bại, tuyệt vọng như thế!! Chưa từng có ai lại bình yên rời khỏi hắn như thế? Hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho sự hư tình gải ý của nàng, sẽ không dễ dàng tha thứ cho sự phản bội của nàng.
“Kenvin, công bố với giới truyền thông, Tập đoàn Kinh Đế sẽ đầu tư vào công ty điện ảnh và truyền hình, đang tìm kiếm người hợp tác. Còn nữa, giúp ta điều tra tư liệu về người tên Ôn BÁc..”- Tề Lãng gọi di động cho trợ lý giọng nói đầy lửa giận và sự đố kị.
oOo
Hôm nay là đêm “từ thiện cảm ơn” tập trung khá nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, mở một bữa tiệc rượu lấy tên lưu Vân, mọi người đều mặc trang phục dự tiệc, mong muốn từ việc từ thiện này đánh bóng tên tuổi. Diễn viên nếu may mắn còn gặp được vài nhân vật nổi tiếng trong giới thượng lưu, hoặc các đạo diễn tên tuổi, nói không chừng có thể từ cá muối thành người, vinh quanh tột đỉnh. Nếu cùng những thương nhân kết bạn lại có thêm bạn bè quyền thế, nói không chừng sẽ thăng tiến rất nhanh, tài nguyên cuồn cuộn kéo đến.
Trong giới giải trí rất tin vào cáo gọi là “Mệnh trung chú định, nhân duyên hội ngộ”. Bởi vì trong ngành này, người so với năng lực quan trọng hơn. Không biết khi nào vận may buông xuống, mỹ nhân minh tinh nơi nào chẳng có, sẽ chẳng ngạc nhiên khi mấu chốt là bản thân có được may mắn hay không.
Ai cũng biết ông trời không có khả năng quyết định mọi chuyện, nhưng không phải là toàn bộ, làng giải trí là minh chứng tốt nhất. Có lẽ ngươi không có khí chất đặc biệt nhưng nếu đạo diễn muốn, nhìn ra được sự độc đáo tố chất của ngươi thì ngay cả thương nhân cũng tán thưởng. Ở đây, quan trọng là không sợ có nhiều gương mặt, chẳng sợ không có danh tiếng, chỉ cần không bị lãng quên, thì nhất định có cơ hội may mắn như vậy.
Một thân Mỹ Mỹ mặc bộ lễ phục đen trắng đi cùng với Ôn Bác mặc đồ tây màu trắng tham dự tiệc, vừa xuất hiện đã gây xôn xao, tuấn nam mỹ nữ chính là đây. Những người đã từng nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Mỹ Mỹ thì không nói, nhưng ai chưa thấy lại không tự chủ hướng ánh mắt về nàng, sự xinh đẹp quyến rũ của nàng, phong tình vạn chủng khiến người ta bồng bềnh.
“Trời, cô ấy không chỉ xinh đẹp thôi… mà còn gợi cảm”- Một nam tử đi ngang qua trước mặt Mỹ Mỹ, kiềm không được mở to hai mắt nhìn, chảy nước miếng nói. Rõ ràng, bộ lễ phục của Mỹ Mỹ rất đơn giản, thậm chí còn có chút bảo thủ, nhưng nam tử vẫn cảm thấy mơ màng. Hắn chưa từng thấy người nữ nhân nào có thể đẹp hơn cả trên báo chí, hắn chưa từng nữ nhân nào có dáng người hoàn mỹ đến mức làm hắn ảo tưởng.
Trừ khi không thể, Mỹ Mỹ cũng không muốn tham gia. Những thứ đã sớm trở thành trào lưu, sự tranh giành cấu xé lẫn nhau, những biệc tiệc rượu xã giao dối trá đối với nàng mà nói là điều khó khăn nhất. Nàng thật sự chán ghét ánh mắt ghê tởm của đàn ông chăm chú nhìn mình, chán ghét ánh mắt của nữ nhân nhìn nàng đầy hận thù. Nàng thà rằng quay về phòng luyện âm, đối mặt với ống kính còn hơn phải ở đây tiếp đãi những vật thể lạ từ đâu chạy tới xưng là bằng hữu.
Tề Lãng vừa đi vào bữa tiệc, đã bị cặp đôi Mỹ Mỹ và Ôn Bác đang khiêu vũ hấp dẫn. Nàng đúng là vật sáng, dù bị mọi người vây quanh, hắn chỉ có thể liếc mắt cũng nhìn thấy nàng. Quan sát hai người khiêu vũ thân mật dựa sát vào nhau, sắc mặt Tề Lãng lạnh như băng trông rất khó coi, xem ra lời đồn bên ngoài không hề giả, mối quan hệ của họ không đơn giản!! Hắn muốn xem, nàng như thế nào khước từ nam nhân khác.
Mỹ Mỹ vừa khiêu vũ vừa trò chuyện cùng Ôn Bác, nhưng đột nhiên nàng cảm thấy mắt rất lạ, giống như sắp có chuyện gì xấu xảy ra. Vì sao nàng cảm thấy có một ánh mắt rất đáng sợ nhìn chằm chằm mình, cảm giác vừa quen thuộc lại vừa sợ hãi?
“Sao vậy”- Phát hiện bước chân của Mỹ Mỹ có chút hỗn loạn, ngay cả người cũng cảm thấy khó chịu, Ôn Bác nhịn không được hỏi.
“Không có gì… mắt hình như có chút không thoải mái”- Mỹ Mỹ không muốn bản thân tự tưởng tượng, lại càng không muốn Ôn Bác lo lắng, mỉm cười, dịu dang đáp.
“Yên tâm, trừ anh ra, em có thể cự tuyệt lời khiêu vũ của ai cũng được.. càng không muốn em vì chuyện này mà không vui”- Ôn Bác biết Mỹ Mỹ luôn cố gắng thoát khỏi khiêu vũ, hắn phải dùng hết lời lẽ mới có thể kéo nàng tiến vào. Nghĩ đến nàng không quen những buổi tiệc rượu, Ôn Bác muốn đùa vui để nàng bớt khẩn trương.
Có lẽ từ khi hắn đụng nàng, nàng đã dành một ví trí trong lòng hắn. Nửa năm nàng bị thương, hắn chiếu cố nàng như hình với bóng. Hắn biết nàng ghét ánh mắt chăm chú của đàn ông, không thích cùng nam nhân xa lạ đụng chạm, cho nên hắn không ép nàng đi xã giao, dù là bồi hắn, hắn cũng sẽ hỏi ý kiến nàng trước. Hắn không biết Mỹ Mỹ đã từng chịu tổn thương thế nào, nhưng hắn cảm giác nàng luôn trốn tránh tình cảm, gạt bỏ lòng tốt của nam nhân.
“Em không sao, anh cũng đa tâm quá, có thể cùng bạch mã vương tử khiêu vũ, không biết có bao nhiêu nữ nhân hâm mộ em chứ..”- Mỹ Mỹ nhìn Ôn Bác, cười cười nói, hắn đối với nàng quá nuông chiều.
“Vậy.. em có muốn trở nên đặc biệt hơn không?”- Nói xong, Ôn Bác đem Mỹ Mỹ kéo vào lòng, giả vờ thân mật.
Tề Lãng nhìn hai người không chớp mắt, ánh mắt phẫn hận đố kỵ, hai tay nắm chặt run lên.
“Đừng loạn nữa.. em mệt rồi… đi Toilet một chút”- Không hờn giận nhìn chăm chú Ôn Bác, hắn sao lại nói đùa như thế chứ? Mỹ Mỹ đẩy Ôn Bác ra đi về phia Toilet.
“Cho dù anh là bạch mã vương tử của toàn bộ nữ nhân trên thế giới, nhưng cuối cùng vẫn không phải là của em…”- Nhìn bóng Mỹ Mỹ vội vàng rời đi, ánh mắt Ôn Bác hiện lên chút thất vọng làm người khác đau lòng.
Mỹ Mỹ trốn vào toilet điều chỉnh tâm trạng, sửa sang lại quần áo một chút rồi chậm rãi đi ra. Mỗi lần nhìn thấy bộ dạng trêu ghẹo của Ôn Bác, Mỹ Mỹ không biết làm sao, muốn cự tuyệt nhưng ngại không dám nói, cho nên mỗi lần chỉ biết trốn tránh.
Ra khỏi toilet, Mỹ Mỹ vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy bên cạnh hành lang một dáng người nghiêng nghiêng phóng khoáng tà mị. Bộ đồ tây màu đen bao lây thân hình của hắn, áo trong màu trắng đối ngược lại làm tăng sự ngang tàng của hắn, năm năm không gặp, hắn càng lúc càng trở nên chín chắn, cũng rất quyến rũ luôn khiến người khác cảm thấy nguy hiểm.
Nhìn thấy dáng người quen thuộc, cả người Mỹ Mỹ run lên, trái tim điên cuồng nhảy dựng, nhưng lúc này Mỹ Mỹ che dấu rất tốt, coi như không có chuyện gì, trang bị cho bản thân đi về phía trước. Nàng cũng không nghĩ hắn hiện tại còn nhớ đến dáng vẻ quê mùa ngu ngốc của Bộ Mỹ Mỹ, cũng không cho rằng hiện tại Mị Tâm đủ sức hấp dẫn hắn. Hắn cùng nàng đều giống nhau, đối với ngành giải trí không có hứng thú, trực giác của nàng cho rằng hắn sẽ không nhận ra nàng, nàng cũng không muốn cùng hắn có liên quan.
Mỹ Mỹ ưỡn ngực, nghênh ngang đi qua người Tề Lãng, chỉ có chính nàng hiểu, lòng nàng đang hồi hộp đến mức nước miếng muốn trào ra ngoài.
Thấy Mỹ Mỹ đi ngang qua mình mà không hề có phản ứng, nỗi hận trong lòng Tề Lãng càng sâu. Mỹ Mỹ cũng từng được xem là bạn thân của hắn, hắn lại không nhận ra nàng, quả thật rất thất vọng. Vừa đi chưa được hai bước, đã thấy tay mình bị giữ lại, Mỹ Mỹ dừng chân, xoay người lại, chỉ thấy vẻ mặt Tề Lãng không giận không hờn trừng mắt nhìn nàng.
“Tiên sinh!! Ngài không thấy làm như vậy đối với một cô gái là không hợp sao!? Buông tay!”- Mỹ Mỹ áp đi sự kích động nơi đáy lòng, cố gắng lạnh lùng nhìn về phía Tề Lãng, lễ phép nói, dùng hết sức lực rút tay về.
Nghe Mỹ Mỹ nói vậy, Tề Lãng lại càng nổi giận lôi đình, tiên sinh? Được, tốt lắm, nàng còn dám gọi hắn như thế? Không biết hắn? Được! Hắn sẽ giúp nàng nhớ tất cả. Tề Lãng tức giận kéo mạnh Mỹ Mỹ, thô bạo đẩy nàng vào tường đá, đem toàn bộ người ép lên nàng.
“Không hợp? Như thế nào mới gọi là hợp? Bộ Mỹ Mỹ?”- Tề Lãng nhìn gương mặt vạn phần quen thuộc trước mắt, vẻ mặt lạnh như băng không hờn không giận.
“Tôi… ngài nhớ lầm rồi, tôi là Mị Tâm… không phải”- Mỹ Mỹ không ngờ hắn còn nhớ rõ mình? Hơi thở nam tính mạnh mẽ bao lấy mình, đột nhiên nàng không biết ứng phó thế nào.
Lời nàng còn chưa nói xong, Tề Lãng tức giận chà đạp lên đôi môi mỹ hồng của nàng, không mang theo chút tình cảm. Nàng phủ nhận? Hắn sẽ giúp nàng khôi phục trí nhớ.
“Ngài làm gì vậy? Ngài còn như vậy, tôi sẽ la to…”- Mỹ Mỹ không thể tin được hắn lại làm càn, trước nơi đông người hôn nàng? Hắn chưa từng hỏi xem nàng có đồng ý hay không? Hắn khẳng định nàng là Mỹ Mỹ năm đó sao? Hiện tại nàng và quá khứ khác nhau một trời một vực.
“La đi, anh không ngại để em la to thêm một chút, tốt nhất em đem bạn trai của em lại đây.. càng nhiều người đến xem.. anh càng hứng thú”- Nhắc tới Ôn Bác, Tề Lãng càng thêm phát hỏa, tay liền xoa lấy bộ ngực sữa của nàng, cách một lớp quần áo vuốt ve, đôi môi không buông tha vai gáy, cả một mảng da thịt tùy ý để hắn cắn.
“Ngài…”- Mỹ Mỹ tà ác nhìn Tề Lãng, vẻ mặt cam chịu, đành đẩy hắn ra, kêu cũng không dám cao, cứ như vậy bị hắn ăn hết, để cho hắn ăn hết đậu hũ, chiếm mọi tiện nghi. Trời biết, suốt năm năm qua, chưa từng có nam nhân nào dám đối xử với nàng như thế.
“Tề Lãng.. cầu xin anh.. đừng như thế”- Thấy Tề Lãng muốn làm càn xé đi nửa ổng tay áo của nàng, một bên hôn lên bộ ngực sữa nàng, một bên không ngừng chạy dọc trên quần áo của nàng. Mỹ Mỹ rốt cuộc đầu hàng trước, dáng vẻ hiện giờ của hắn, nàng cảm thấy rất xa lạ!! Nàng sợ hắn chuyện gì cũng dám làm!
“Nhớ ra anh rồi sao?”- Tề Lãng tức giận nhìn Mỹ Mỹ, tay kéo trang phục Mỹ Mỹ trở lại, đẩy nàng ra, vẻ mặt hắn lại lạnh như băng, cảm xúc mãnh liệt lúc nàng biến mất như chưa từng tồn tại.
“Anh…”- Mỹ Mỹ không dám tin nhìn Tề Lãng, hắn làm càn chẳng qua vì muốn nàng nhận ra hắn.
‘Bộ Mỹ Mỹ, em đúng là diễn viên trời sinh. Năm năm trước, tôi bị em lừa xoay vòng vòng, nghĩ em thật sự… thuần khiết, đẹp đẽ, rất đáng.. để yêu, là một cô gái tốt, thì ra em cũng chẳng qua… hư tình giả ý, giả vờ thanh cao, làm người khác ghê tởm!! Năm năm trước.. những gì em đã hứa… tôi đều nhớ… phải thực hiện cho bằng được.. người của em… lòng của em”- Tề Lãng nhìn Bộ Mỹ Mỹ, vẻ mặt khinh bỉ, vô tình nhục mạ nàng.
Hắn nhất định sẽ khiến nàng nếm thử mùi vị bị người yêu bỏ rơi, nhất định sẽ khiến nàng trải qua những đau khổ mà hắn phải chịu.
Mỹ Mỹ nhìn vẻ mặt căm hận của Tề Lãng, có thể cảm nhận nỗi hận không chút che dấu của hắn, cùng sự quyết tâm ép buộc nàng? Vì sao? Sao hắn lại hận nàng? Là vì nàng rời đi hại hắn thua một ván bài sao? Hắn có nghĩ tới, từ đầu đến cuối, nàng mới là người bị hại, hắn dựa vào cái gì mà hận nàng? Người nên hận là nàng? Nếu không phải hắn vô tình xuất hiện, nàng làm sao lại như thế, làm sao xảy ra tai nạn xe, làm sao trở thành Mị Tâm như hôm nay? Mỹ Mỹ nhìn Tề Lãng, nhịn không được dùng tay sờ vết sẹo nơi mi tâm.
“Mặc kệ em là người thế nào, tôi sẽ khiến em ngoan ngoãn trở về bên tôi.. tôi sẽ cho cô cảm nhận được.. cái gì là đau khổ tuyệt vọng”- Tề Lãng nâng cằm Mỹ Mỹ lên, giọng nói u ám, như lời nguyền rủa của ma quỷ đánh vào lòng Mỹ Mỹ, nàng liền cảm thấy mộ nỗi đau thấu tâm can đang lan tỏa.
Bỏ qua vẻ mặt khiếp sợ, khó hiểu của Mỹ Mỹ, Tề Lãng hung hăng bỏ cằm nàng ra, sau sửa sang lại ống tay áo đi vào trong. Để lại Mỹ Mỹ trong lòng tràn đầy nghi hoặc, bối rối thật lâu sau đó vẫn không thể lấy lại bình tĩnh.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...