Thầy giáo dùng ánh mắt hài lòng nhìn Tống Cảnh trở về chỗ ngồi, sau đó tiếp tục công bố kết quả, thầy cầm phiếu báo điểm tiếp theo lên, nhìn thấy tên trên đó, trong mắt hiện lên một tia vui vẻ vừa thoáng qua vừa cứng rắn: "Từ Thiện, đứng thứ 2.
"Từ Thiện được gọi đến tên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi, vuốt phẳng chiếc váy ngang hông, chậm rãi bước lên bục giảng.
Thầy giáo mỉm cười, nếp nhăn trên khóe mắt xô lại, đưa học bạ cho cô, nghiêm túc nói, “Từ Thiện, lại là đứng thứ 2, cố gắng hơn nữa, con người dù sao cũng phải một lần nếm trải cảm giác đứng thứ 1, thứ hạng chính là tôn nghiêm, em không thể cứ mãi thua cuộc.
”Lời nói này thấy thì như đang cổ vũ, thực chất lại hàm ý chế nhạo và áp chế, ông ấy muốn vô hình chung đánh bại lòng tự trọng của Từ Thiện, muốn chọc tức cô và khiến cô mất tự tinÔng ấy đã dạy học nhiều năm, đứa trẻ Từ Thiện này ông ấy một mắt có thể nhìn thấu, gương mặt xinh đẹp phù hợp với cái tên của cô, lương thiện, vô hại với con người và động vậy, không có chút hiếu chiến, có một cảm giác mong manh đáng thương trên khắp cơ thể cô, có thể khơi dậy mong muốn bảo vệ của mọi người ở mức độ cao nhất, nhưng tính cách của cô lại trái ngược hoàn toàn với tên gọi, vô cùng lạnh lùng, cứng rắn và hiếu chiến, so với Hứa Cảnh và Duẫn Đông là loại khinh bỉ lộ liễu, không chút giấu giếm sự đàn áp với người tầng lớp dưới, thì ông ấy càng ghét Từ Thiện, loại người giỏi che giấu hơn.
Rất đáng sợ, không phải sao?Từ Thiện và thầy giáo nhìn nhau, đôi mắt đen của cô trong veo, cô mỉm cười, giống như một học sinh ngoan ngoãn và khiêm tốn nhất trên thế giới: "Đúng vậy, thực sự không tốt khi mãi là người thứ hai, em sẽ cố gắng, thầy giáo.
"Thầy mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy ân cần khích lệ, nhưng trong lòng tràn đầy khinh thường.
Thật là một đứa trẻ không có ý thức về bản thân!Ông ấy biết trình độ của Từ Thiện, lại càng tự tin và tự hào về khả năng của Tống Cảnh.
Cô không thể nào thắng được Tống Cảnh!Từ Thiện lễ phép gật đầu với giáo viên, sau đó cầm học bạ xoay người, chỗ ngồi của cô ở hàng giữa, khi cô lên bục giảng lấy học bạ, cô đi từ bàn bên trái, nhưng khi quay lại, cô đi về phía bên phải, bước chân nhẹ nhàng, Khi đi ngang qua bàn thứ ba bên phải, bước chân của cô đột nhiên chậm lại, cô hơi cụp mắt xuống, nhìn người con trai với nét mặt rõ ràng, sắc sảo nhưng đôi mày u ám, ánh mắt họ chạm nhau.
Từ Thiện cầm học bạ khẽ cười với cậu ấy, bởi vì nụ cười này, đôi lông mày và đôi mắt trong sáng đáng thương càng thêm vài phần lạnh lùng, nhưng thiếu niên lại không có tâm trạng thưởng thức, trong mắt cậu, Từ Thiện so với con quỷ ăn thịt người còn đáng sợ hơn, đó là cơn ác mộng mà cậu ấy không thể nào thoát khỏi.
Nụ cười này là sự thị uy và khiêu khích của kẻ chiến thắng.
Trong mắt cậu nhìn Từ Thiện có vẻ không cam lòng, nhưng càng đáng sợ hơn, không phải là sợ Từ Thiện, mà sợ sự trừng phạt của cha cậu ấy sau khi thua cô.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...