Thiếu Nữ Tiết Sữa


Editor: Uniirr

Tô Nhượng tiến công sinh mãnh, dưới thân gậy thịt thâm trầm va chạm vào nhụy hoa, một khắc không ngừng.

Hà Cửu Vi bị ôm thao đến xuống cầu thang.

Rốt cục chấm dứt quá trình ma nhân này, toàn thân cô đều ẩm ướt đổ mồ hôi, tóc quấn quanh cổ Tô Nhượng, thời điểm bị hắn đặt trên sofa còn kéo đến da đầu tê dại.

"Hí...!A..."

Gậy thịt "Ba" một tiếng theo miệng hoa huyệt trơn ra, bọt màu trắng chảy ra, sofa nháy mắt bị tẩm ẩm ướt.

Âm thần khẽ run, đỏ au đoạt phách, tiểu trân châu điểm trong cánh hoa, ướt sũng, hai phiến kiều diễm ướŧ áŧ.

Tô Nhượng nhất thời muốn bắn đánh úp lại, cũng không quản Hà Cửu Vi hiện tại có phản ứng chậm quá mức, không nói hai lời, nâng đùi cô khoác lên trên cánh tay, đi phía trước nhất đĩnh, gậy thịt liền cắm vào loạn huyệt.

"A a...!thật sâu a..."

Hà Cửu Vi không thể thừa nhận, chỉ có thể giao thân thể đặt trên sofa.

"Nhức chân ...!A..."

Chân Sofa bởi vì quá mức hung mãnh va chạm mà lui về phía sau, cô thấy mình sắp bị quăng ngã, khẩn trương mạnh mẽ co rút dũng đạo!

Tô Nhượng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ngược lại với tần suất nhanh hơn, gậy thịt rút chọc không thấy thân ảnh, đâm thẳng đến cổ tử ©υиɠ.

"Quá nhanh ...!A a a..."

Hà Cửu Vi cơ hồ bị chôn trên đệm sofa, trên đùi có vết đỏ ửng vì bị véo, trong hốc mắt đều là nước mắt.

"A a...!Chậm một chút a..."

"Không vui? Sao lại khóc rồi?" Thấy khóe mắt cô ngấn lệ, Tô Nhượng lại xâm nhập hơn mười lần, rốt cục tinh quan mở ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng dao động di chuyển sắp xếp đội ngũ bắn vào tử ©υиɠ.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm cho Hà Cửu Vi bị nóng đến run rẩy.

Tô Nhượng rút gậy thịt ra, đem hai chân cô buông ra, thả lên tay vịn của sofa, gậy thịt nửa cứng rắn ở trước ngực cô đong đưa, trong cơ thể cao trào lúc này mới thong dong đến chậm, tuy rằng trì độn nửa nhịp cũng mãnh liệt -- Nhũ phong đu đưa, sữa bắn thẳng tắp về phía gậy thịt, trong nháy mắt gậy thịt giống như kem sữa bò, đầy sữa tươi phân bố lên gậy thịt tím hồng, tìиɧ ɖu͙© thối nát.

Hà Cửu Vi giống như bị chết đuối, thân thể kịch liệt run rẩy, một chân mất lực theo tay vịn rơi xuống, vừa vặn ở trước miệng huyệt, một màn xuân thủy tràn ra cứ như vậy bị cản tầm mắt.

Tô Nhượng ngăn chân cô, nhìn lại rối loạn lại thơm, hắn thân thủ đào đào, trực tiếp đem dâʍ ɖị©ɧ dính đầy trên ngón tay bỏ vào miệng.

"Sữa đường thực ngọt."

Dứt lời hắn liền ngồi đối diện Hà Cửu Vi trên bàn trà lẳng lặng vừa ăn sữa đường một bên xem bộ dạng cô bị du͙© vọиɠ chi phối mê người.

Cô như bị người ôm đi tiểu một dạng, xụi lơ trên sofa, toàn thân phù phiế? phấn hồng, hai chân tách ra ở hai bên tay vịn, cửa miệng hồng sắc tròn vo, xuyên thấu qua là dâʍ ŧᏂủy̠ trong suốt còn mơ hồ nhìn thấy huyệt thịt mấp máy, miệng hoa huyệt dần dần khép kín.

Tìиɧ ɖu͙© bình ổn, Hà Cửu Vi mới có tinh lực nhìn về phía Tô Nhượng.

Hắn thoải mái ngồi đối diện mình ăn sữa đường, cái loại dáng vẻ giống như ăn cơm Tây ở đại sảnh, tao nhã ăn bít tết.

Cô không khỏi một trận ác hàn, tầm mắt chuyển qua dưới thân hắn, cự long mơ màng chưa hoàn toàn ngủ say, cô nuốt một ngụm nước miếng, thật sự rất sợ.

Hà Cửu Vi còn chưa kịp dời ánh mắt đã bị Tô Nhượng thời khắc chú ý cô bắt giữ đến, hắn trêu chọc.

"Sữa đường muốn ăn?"

Nói xong giơ một viên sữa đường lên.

"Ăn cái này?" Lại chỉ chỉ thân dưới "Vẫn là cái này?"

Hà Cửu Vi tức giận đến nổi trận lôi đình, lấy đệm phía sau đệm lưng ném qua.

"Cầm thú! Anh trả lại Tô Nhượng quần áo chỉnh tề cho em!!"
Chưởng Thưởng: Hồn Phách X Vương Gia (1)
Editor: Uniirr

Cô là một hồn phách, nhìn không thấy sờ không được.

Từ đâu tới đây? Nên đi nơi nào? Họ tên là gì? Cô không biết.

Cô chỉ biết từ lúc bắt đầu có ý thức, mình đã ngồi xổm ở góc sân này.

Cô đi không được, hằng ngày chỉ có thể phiêu đãng ở đây.

“Chi nha” một tiếng, cửa mở.

Là hắn đến.

Phía trước có một nam tử tên Chung Bách Huyên, là Vương gia, mỗi ngày giờ Thân lại đến chỗ này một canh giờ để luyện chữ.

Cô theo lẽ thường bay tới bên người hắn.

“Quả nhiên ngươi lại tới.

Ngươi biết không, hôm nay ta đυ.ng vào cái bàn, không cẩn thận xuyên qua, còn nghĩ rằng sẽ đau.

Mỗi ngày ta đều rất nhàm chán, hôm nay ngươi có thể không rời khỏi đây sớm được không?”

Cô liên miên, cằn nhằn một đống lớn, không cẩn thận thổi qua đầu.

Đến khi cô xuyên qua cửa thư phòng đang đóng, mới phản ứng, Chung Bách Huyên không theo kịp.

Cô vội vàng bay chậm vài bước, mới nhìn thấy Chung Bách Huyên dường như đang… nhìn cô?

“Ngươi… nhìn thấy ta sao?”

Cô có chút khẩn trương, thân hình trong suốt vì kích động mà phát run.

Chung Bách Huyên cũng chỉ nhìn chằm chằm phương hướng cô đang đứng trong giây lát, liền rảo bước tiến vào thư phòng.

Cô thất lạc.

“Thì ra không nhìn thấy ta.”

Cô chán nản bay vào thư phòng, nhưng tâm tình cũng không ảnh hưởng.

Ngồi bên cạnh hắn, bồi hắn luyện chữ.

Chung Bách Huyên rất tuấn tú nhưng lúc nào khuôn mặt cũng lạnh lùng, cô lại thấy, hắn như vậy càng mê người.

Nói là bồi hắn luyện chữ, còn không bằng nói là xem chữ hắn luyện.

Thật đẹp mắt, đều xem không đủ.

Cô là một hồn phách kỳ quái.


Vừa qua giờ Thân, hồn thể lâm vào hôn mê.

Đến sáng sớm hôm sau, mới có thể khôi phục ý thức.

Cô lại bắt đầu buồn ngủ.

Ánh mắt mông lung nhìn Chung Bách Huyên hôm nay dường như có chút không yên lòng.

“Ta lại buồn ngủ, tạm biệt ngày mai gặp.”

Nói xong cô lại một góc ngồi xuống, chậm rãi mất đi ngũ cảm.

Cô cũng không biết, lúc này, cô đang ở hình dạng trong suốt dần dần biến thành thật thể.

Chung Bách Huyên nhịn một lát, mới buông bút.

Cô đã ngủ.

Hắn sờ sờ ngọc bội bên hông, thứ này quả nhiên hữu dụng, cô có thể hiện hình.

Chung Bách Huyên quỳ một chân xuống trước mặt cô, trên mặt không còn biểu tình âm trầm, mà là si mê nhìn cô.

Đây là Cửu Vi của hắn, khỏe mạnh khoái hoạt.

Dù chỉ là hồn phách, hắn cũng cảm thấy mỹ mãn.

Hôm nay phương trượng nói với hắn, đáy mắt cuồn cuộn vô tận tình triều.

“Cửu Vi, ngươi đừng trách ta càn rỡ.

” hắn sờ sờ gò má lạnh lẽo của Cửu Vi “Ta chỉ vì muốn ngươi sống lại.”

Chung Bách Huyên vung tay giấy, nghiên mực rơi hết xuống đất, hắn đem Hà Cửu Vi đang ngủ say mềm dịu ôm lấy, đặt lên bàn.

Sắc trời dần tối, Chung Bách Huyên lấy dạ minh châu ra, nguyên bản thư phòng còn mịt mờ chỉ một thoáng sáng như ban ngày.

Ánh sáng chiếu xuống mỹ nhân, mỹ sắc ưu tú.

Hắn một lần lại một lần vuốt thân thể của Cửu Vi, không chút hoang mang đem quần áo cô cởi ra.

Thân thể Cử Vi như lúc ban đầu, mềm mại, trắng nõn, khắp nơi đều là dụ hoặc, cơ hồ trong nháy mắt, gậy thịt ngẩng đầu.

Hắn cúi đầu ngậm núʍ ѵú, cuốn lưỡi vòng quanh nhũ đảo quanh, có quy luật qua lại, mυ'ŧ vào một ngụm hương thơm.

Rất nhanh, lưỡi thịt mềm mại cảm nhận được nước bọt làm ướt núʍ ѵú vênh lên.

“Đang ngủ đều có phản ứng, phu nhân là cái bảo bối.”

Một bên nhũ hoa bị liếʍ đến tỏa sáng, bên kia cũng không vắng vẻ.

Chung Bách Huyên cầm nhũ hoa kéo kéo, nhũ tuyết giống như một nụ hoa, kéo thành đủ loại hình dạng.

Chung Bách Huyên đành phải véo cằm cô, mới có thể đem lưỡi vào trong càn quét, cằm bị véo tạo vết đỏ làm cho hắn đau lòng.

Thể chất Cửu Vi của hắn vẫn mềm mại như vậy.

Lúc này ngón tay lặng yên tìm đến hoa cốc không người hỏi thăm qua, hai ngón tay kí©ɧ ŧɧí©ɧ, đóa hoa khẽ nhếch, lộ ra mị thịt hơi khép mở, huyệt thịt mấp máy, Chung Bách Huyên vừa định móc vào, lại có dâʍ ɖị©ɧ chảy ra.

“Loạn huyệt của phu nhân thật là quá nhỏ.”

Không người đáp lại.

Hắn bẻ hai chân Cửu Vi ra, đem môi áp lên hộ khẩu, hô hấp của cô có chút hỗn loạn .

“Chậc chậc… Nhấp… Chậc…”

Nước miếng cùng hoa dịch va chạm trong không gian yên tĩnh có chút đột ngột, lưỡi linh hoạt trong miệng huyệt liếʍ láp, khó khăn lắm mới chen chúc đi vào.

Nó bắt chước tần suất rút chọc của gậy thịt, đầu lưỡi có thể duỗi đến cái gì liền hướng tới liếʍ một chút, như cùng hoa huyệt chơi trốn tìm một dạng, bắt đến liền hút một ngụm.

Nước càng ngày càng nhiều.

Đầu lưỡi Chung Bách Huyên rời khỏi, thời điểm rời khỏi động khẩu còn bị mị thịt giữ lại một chút, gợi lên một sợi chỉ bạc, hắn không tiếng động mà cười, chống đỡ đứng lên, ấn núʍ ѵú sưng đỏ một cái.

Quả nhiên, bụng Cửu Vi bắt đầu co rút run rẩy, dâʍ ŧᏂủy̠ trào ra khỏi hoa huyệt, ẩm ướt một bên bàn.

Mẫn cảm cực điểm.

Thời điểm tới.

Chung Bách Huyên đem chân Cửu Vi treo lên bờ vai của hắn, bộ mông bởi vì độ cao không đủ mà hướng về phía trước nhún lên.

Hắn cầm gậy thịt thô to vận sức chờ phát động, ước chừng lớn thêm hai vòng, cọ cọ ở khe tối nhập khẩu, hướng vào bên trong đi, lấy mắt thường có thể thấy được tốc độ, gậy thịt đã bị nuốt nửa căn.

“A thực căng!”

Cảm giác qυყ đầυ bị lá chắn mỏng chắn ngang, hắn bóp chặt eo nhỏ, một đâm mà vào, toàn căn cắm!

“Ách…” Cửu Vi đau đến co rúm lại, nhíu mi khẽ nhếch miệng nhỏ nhắn, hô nhỏ ra tiếng.

Gậy thịt vừa cắm vào hoa huyệt, tựa như bị ngàn vạn cái miệng lôi kéo, có xu thế vách hang dời núi lấp biển hướng gật thịt xâm nhập đè ép, gậy thịt gặp khó khăn.

“Phu nhân vẫn kẹp chặt như vậy, vi phu làm sao có thể quên được ?”

Cửu Vi nước ý nồng đậm, rất nhanh liền cảm nhận sâu sắc khi bị phá thân.

Cô không tự giác bắt đầu vặn vẹo, chân ngọc căng thẳng, vài giọt nước da^ʍ mỹ xẹt qua khe mông, còn có dòng nước lạch tạch tí tách chảy xuống.

Đây là loạn huyệt mà hắn từng làm qua vô số lần! Đợi nhiều năm như vậy rốt cục cũng đợi được!

Chung Bách Huyên chuyển động thắt lưng, hướng tới hoa huyệt bao bọc phân thân bắt đầu tận lực mà làm.

Thanh âm ma sát “Phốc phốc phốc phốc” là hai túi tinh hoàn đong đưa phát ra tiếng “Đùng đùng đùng”.

“Ách… Ha a… A…” Cửu Vi phát ra thanh thở gấp cơ hồ không thể nghe thấy, gậy thịt của Chung Bách Huyên phấn khởi, gậy thịt sưng lớn vài phần, nặng nề mà hướng hoa tâm nắn bóp.

“Phu nhân lại gọi ta một tiếng phu quân được không?”

Xuất khẩu vẫn là tiếng rêи ɾỉ.

Chung Bách Huyên cũng không nổi giận, mỗi lần vào hoa tâm liền hỏi một lần, ánh mắt đắm chìm trong du͙© vọиɠ.

Kiều mị động lòng người, thật muốn cả đời thao cô trong ngực vĩnh viễn không chia lìa.

Lần va chạm này hắn lại hỏi.


“Phu nhân lại gọi ta một tiếng phu quân được không?”

“Phu quân?” Hình như có một tiếng ưm tiêu tán trong không khí.

Chung Bách Huyên sửng sốt, cô như trước nhíu mi nhắm mắt ẩn nhẫn, khẽ nhếch miệng vừa nãy quả thật gọi hắn, là hai chữ mà hắn muốn nghe!

Cho dù bị hắn không ngừng thăm dò cũng đáp trả, Chung Bách Huyên cũng vì thế nhiệt huyết sôi trào, dưới thân tốc độ nhanh hơn, lực đạo hung mãnh, chen chúc trong mị thịt.

Điên cuồng tiến lên mấy trăm lần, Chung Bách Huyên mới bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙, bị cao trào đánh úp kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn gầm nhẹ ra tiếng.

“A a a a a! Cửu Vi!”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn vào tử ©υиɠ, rung rung linh hồn.

Chung Bách Huyên ôm chặt Cửu Vi không muốn buông tay, hắn khàn khàn rầm rì —— “Cửu Vi, ngươi nhất định phải ‘Tỉnh’ lại, Huyên ca ca rất nhớ ngươi.”

Sáng ngày hôm sau, cô đúng giờ tỉnh lại, chỉ cảm thấy cả người đau nhức.

Nhất là giữa hai chân, hình như là bị cái gì đâm qua.

Nhưng cô là hồn thể, nhìn không thương tích gì, chỉ có thể cảm thụ được loại thường xuyên đau.

Chẳng lẽ là cô sắp bị địa phủ triệu hồi? Loại đau đớn này là dấu hiệu?

Nhất thời cô không biết nên vui hay nên buồn.

Cũng không sao.

Dù gì cô cũng là hồn phách không có ký ức.

Địa phủ không có mặt trời, địa phủ không có hoa, địa phủ không có… Không có Chung b

Bách Huyên.

Lại càng không muốn rời khỏi.

Vẫn làm một hồn phách an an tĩnh tĩnh ở sân này phơi nắng đi, như vậy cũng tốt.

Loại đau đớn này duy trì năm ngày, mới chậm rãi biến thành cảm giác bủn rủn vô lực.

Cô âm thầm nghĩ, mình quả nhiên là đặc biệt, không chỉ ban ngày có thể lui tới, ban đêm buồn ngủ, còn không nhìn thấy địa phủ triệu hồi trừng phạt.

Mình thật sự rất lợi hại! Cô vì thế cao hứng cả một ngày, gặp được Chung Bách Huyên cũng om sòm không ít, líu ríu nói không ngừng, nói nhiều chính là năng lực của mình.

Bất quá…

Cô cẩn thận hỏi —— “Chung Bách Huyên, ngươi có thể nghe được ta nói chuyện sao? Ngươi vừa mới… cười.”

Chung Bách Huyên giương nhẹ khóe miệng, rất nhanh khôi phục bình tĩnh.

Cô quả thật thấy được! Cô vòng quanh hắn.

“Ngươi có thể nghe được? Ngươi có thể nghe được! Ta nhìn thấy! Ngươi cười! Ngươi để ý ta nha! Chung Bách Huyên nha!”

Nàng kêu thật nhiều, Chung Bách Huyên vẫn không có phản ứng.

Giống là bị người hắt thau nước lạnh, cô suy sụp ở trước mặt Chung Bách Huyên, hồn thể trong suốt xuyên qua hắn cùng cán bút, tung bay trên bàn đè nặng trang giấy.

“Vì sao không để ý ta? Ta… Ta rất cô độc a.”

Chung Bách Huyên dừng lại, cuối cùng ngẩng đầu nhìn cô.

Cô “Cọ” một chút liền đến trước mặt hắn, mặt kề sát mặt, cơ hồ sắp xuyên qua thân hắn, mặt hồng thấu.

“Ngươi thấy ta! Ngươi nghe được lời ta nói!”

Chung Bách Huyên trong lòng thầm nghĩ ôm lấy cô, hôn môi cô, hung hăng thao, trên mặt lại không chút biểu tình hồi đáp.

“Ta có thể nhìn thấy ngươi, nghe được ngươi nói.

Lại như thế nào?”

Cô giật mình, nụ cười biến mất.

Đúng vậy, lại như thế nào?

Cô thất lạc muốn đi ra ngoài hít thở không khí, lại nghe đến phía sau Chung Bách Huyên nói.

“Ta có biện pháp làm ngươi sống lại, ngươi có muốn thử không?”

Không chút do dự đáp.

“Muốn!”

“Mặc kệ như thế nào đều phải thử?”

“Đúng!” So sánh một tiếng thanh thúy, câu nói kế tiếp phá lệ hoang vắng.

“Ta cảm thấy ta đang đợi một người, lại đều đợi không được hắn.

Một người thật sự rất cô độc, ta sợ hắn không đến, ta đã biến mất.”

Chung Bách Huyên áp chế du͙© vọиɠ trong cơ thể mình, hắn kích động run rẩy, ngữ khí bình tĩnh.

“Chờ ngươi sống lại, sẽ nghĩ ra.

Người kia, cũng sẽ xuất hiện.”

Cô ngây người một lát, không khí lưu động, cô bay tới trước mặt hắn.

“Rốt cuộc làm sao ta mới có thể sống lại?”

“Ân ái.”
Chương Thưởng: Hồn Phách Và Vương Gia (2)
Editor: Uniirr

Cô bay theo Chung Bách Huyên vào nội thất, sợ hãi thán phục nói.

"Ta cư nhiên không biết nơi này có thể nghỉ ngơi! Nếu biết ta có thể không cần mỗi ngày ngủ trên mặt sàn!"

Chung Bách Huyên nhịn cười, tháo ngọc bội bên hông xuống.


"Đeo ngọc bội này vào."

"Ta làm sao có thể mang..." Cô bị cảm xúc trên tay truyền đến làm kinh ngạc.

"Ta có thể chạm được vào ngọc bội? !"

Ngay sau đó cô phát hiện tuy rằng mình như trước trong suốt, nhưng cô có thể tinh tường cảm nhận được, cô là một cái hồn phách sinh động có mạch đập!

Điều này làm cô phi thường hưng phấn, đem ngọc bội quấn lên tay nói thầm.

"Ngọc bội thật thần kỳ! Ta đã có thật thể! Ta đã nghĩ một người không có thân thể sao có thể cùng ngươi ân ái, thì ra là như vậy!"

"Bất quá, Chung Bách Huyên.

Ân ái là cái gì?" Hỏi cái này mặt cô đỏ lên.

"Là mười ngón giao nhau sao? Giống như vậy."

Hai tay cô giơ lên trước mặt Chung Bách Huyên, làm mẫu cho hắn xem.

Chung Bách Huyên ánh mắt đen tối, trầm thấp ra tiếng.

"Không phải.

Chúng ta hai cái phải lăn lên giường điên loan đảo phượng, cộng phó vu sơn mây mưa."

Kỳ thực cô vẫn là không hiểu lắm, thật nhức đầu.

"Vậy ngươi dạy ta đi, ta không hiểu."

Đối thoại đều giống trước kia như đúc, Chung Bách Huyên không khỏi thất thần bật gọi tên cô.

"Cửu Vi..."

"Cửu Vi? Là ngươi đặt tên cho ta sao? Ta rất thích!"

"Ngươi thích là tốt rồi" Chung Bách Huyên kéo vai cô.

"Ta muốn dạy ngươi như thế nào là ân ái.

Ngươi đem quần áo cởi ra, nằm trên đó." Hắn chỉ chỉ lên giường.

Cửu Vi quay đầu nhìn thoáng qua, nghe lời bắt đầu cúi đầu cởi thắt lưng, không có trông thấy trên mặt hắn cuồng nhiệt.

"Tốt."

Xiêm y rơi xuống, cả người cô trần trụi đứng trước mặt Chung Bách Huyên, khuôn mặt quyến rũ phối hợp với biểu tình thanh thuần ngây thơ không hề đề phòng nhìn hắn.

Hai tay cô tự nhiên lưu lạc, nhũ phong kiên định, hồng mai kiều kiều, eo nhỏ một tay đều có thể nắm chặt, giữa hai chân hoa cốc no đủ, hai cánh hoa che dấu khe hở hẹp, khéo léo linh lung, trắng nõn mang theo nụ hoa phiến hồng sắc dụ kiều diễm ướŧ áŧ.

"Chung Bách Huyên..." Cử Vi nhìn hắn, ánh mắt xấu hổ quay quay thân mình, tuyết sắc tràn hồng, một chân phía trước duỗi kẹp, che đi một mạt xuân sắc.

Chung Bách Huyên cũng bị bức điên! Gậy thịt dưới thân ngẩng đầu ưỡn ngực, nhảy dựng, thầm nghĩ nhanh cắm vào mị huyệt mất hồn.

Hắn đi thong thả về phía trước, cởi bỏ ngoại bào, lại cởϊ áσ sơ mi.

"Gọi ta là Huyên ca ca, Cửu Vi."

Chờ hắn hoàn toàn áp lên Cửu Vi "Huyên ca ca? Ngươi có biết không tên của ngươi thực dễ nghe...!Nha!"

Nàng bị áp đảo trên giường, may mắn có đệm giường mềm mại, bằng không phía sau chắc chắn sẽ bị đâm đau.

Chung Bách Huyên thở phì phò vuốt ve thân thể mềm mại không xương của cô, lòng bàn tay ở khắp mọi nơi đều kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

Thân thể mềm mại ấm áp, Cử Vi chỉ cảm thấy thân thể không phải của mình.

"Ân a...!Huyên ca ca, chớ có sờ ..."

Tay hắn đã dời xuống, thô lệ bóp véo cánh hoa mềm mại.

"A...!Hảo tê nha..."

Cửa động quá mức hẹp, Chung Bách Huyên muốn chen vào một đầu ngón tay đều có chút khó khăn.

"Cửu Vi thả lỏng, làm cho Huyên ca ca đi vào."

Chân ngọc cọ xát trên giường, cô rất muốn thả lỏng, nhưng dưới thân mị thịt không cho phép, nghiêm cấm dị vật xâm nhập.

Chung Bách Huyên không thể vào, đành phải tấn công phía trên.

Lưỡi thô ráp liếʍ từ bụng dưới tới rốn, lại chậm rãi hướng về phía trước liếʍ.

Hắn không vội đánh thẳng vào nhũ hoa.

"Cảm giác thật kỳ quái...!Ngứa ..."

Cửu Vi nhún thân, đem bộ ngực của mình hướng vào miệng hắn đong đưa, núʍ ѵú dần dần đứng thẳng, hoa huyệt không người hỏi thăm đói khát giống như có dây nhỏ nhè nhẹ từng đợt từng đợt quấn lấy lý trí, sắp không thể hô hấp.

Núʍ ѵú mẫn cảm run rẩy, rốt cục, răng nanh gặm nhấm, ngậm lấy núʍ ѵú hồng kéo lên cao, đầu lưỡi đùa bỡn liếʍ láp, nhũ hoa cũng bị ăn luôn.

"Đừng như vậy a...!Đau, không, không đau...!Ta không biết a..."

Cửu Vi thấy bộ ngực bị lôi kéo có chút đau, không đếm được hết tê dại tuôn trong lòng.

"Ân ha...!Ta...!Ta muốn hôn ngươi..."

Hai luồng nhuyễn thịt bỗng từ trên cao rơi xuống, lắc lư từng trận sóng gợn.

"Ngô..."

Nước bọt trong miệng tùy ý rầm rĩ.

"Rất ngọt..."

"Phía dưới giống như...!chảy nước ..."

Cửu Vi đung đưa mông cong của mình, thẹn thùng nhưng lời nói làm cho người ta huyết mạch phẫn trương.

"Nước thật nhiều...!Ẩm ướt ..."

Chung Bách Huyên khóe mắt đỏ bừng, hắn ra lệnh cho Cửu Vi cầm gậy thịt tựa như cánh tay trẻ con.

"Cầm nó..."

"Như vậy sao?"

Cô vô ý thức cầm nó như món đồ chơi.

"Nó thật lớn, còn nóng lên..."

"Ách..." Bàn tay mềm mại cầm cứng rắn trong nháy mắt quả thực chính là lữ nhân ở trong sa mạc thấy một ốc đảo.

"Động a."

Cửu Vi lần đầu tiên chạm vào cái này, không hề có kỹ xảo, chọc chọc hai túi tinh quan, ngạc nhiên tán thưởng.

"Nó biến lớn! Giống như càng cứng rắn ..."

Tiếp theo lại dùng ngón tay xoa xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang nhỏ giọt.

"Nha! Nó động..."

"Cửu Vi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Huyên ca ca sao?"

Chung Bách Huyên nhẫn đến cả mặt đỏ bừng, gân xanh nổi trên cổ.


Cửu Vi vội vàng phủ nhận lắc đầu, tay lôi kéo gậy thịt yếu ớt lắc lư một phen.

"Hí..." Chung Bách Huyên biết chưa được, chỉ có thể hướng dẫn từng bước.

"Ngoan, cầm nó cho vào loạn huyệt đang chảy nước của ngươi."

Thuận theo động tác của Cửu Vi, gậy thịt sưng đại cứ như vậy đỡ ở miệng mị huyệt.

Qυყ đầυ nóng hôi hổi, mị huyệt trắng mịn ẩm ướt cọ lên, nóng đến hộ khẩu giật mình, chỗ sâu trào ra càng nhiều dâʍ ɖị©ɧ.

"Ân a...!Thật lớn a, không thể vào được!"

Cửu Vi níu đệm giường.

"Làm sao lại vào không được? Loạn huyệt của phu...!Cửu Vi là cái động sâu không đáy."

Còn chưa dứt lời gậy thịt liền chen chúc đi vào.

"A...!Đi vào...!Trướng trướng ...!Thật thoải mái a..."

Mị thịt co dãn từng ngụm từng ngụm thu hợp, trong cơ thể ngứa ngáy càng thêm mãnh liệt.

"Mau a, đi vào...!Mau a...!muốn..."

Chung Bách Huyên đem gậy thịt đâm vào bên trong, thổi khí bên tai cô.

"Muốn cái gì? Nói cho Huyên ca ca nghe."

"Ha a...!Muốn chết đuối a...!muốn...!muốn gậy thịt của Huyên ca ca! Đâm vào! Dừng ngứa a!"

Thiếu thao! Gậy thịt cảm thụ được tầng tầng thịt vách tường tạo áp lực, gian nan bước đi.

Chung Bách Huyên không áp lực, thắt lưng căng cứng nghênh ngang bắt đầu điên cuồng rút chọc, ba nhẹ một sâu nhiều lần xâm nhập.

Rõ ràng vài buổi tối đều cắm vào, nhưng vẫn nhỏ hẹp như vậy.

Không biết có phải vì lúc này Cửa Vi thanh tỉnh bị thao hoa huyệt, thịt huyệt so với vài lần trước càng thêm chặt chẽ linh hoạt, vô số cái miệng mυ'ŧ gậy thịt, vô tận vực sâu là sôi trào du͙© vọиɠ.

Chung Bách Huyên hung hăng thao xuống, đâm lêи đỉиɦ miệng tử ©υиɠ, gậy thịt vừa tham nhập đã bị siết sảng khoái.

"Có thích Huyên ca ca thao ngươi không?"

"Ha...!Ân a...!Thích...!Rất thích..."

Cửu Vi lung tung trả lời, thân thủ bóp chặt thắt lưng hắn, trên dưới chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"A...!Sâu...thật sâu..."

Cô không kịp thu nước miếng chảy ra, còn có một bãi dâʍ ŧᏂủy̠.

"Còn thao chưa đủ, Cửu Vi đã cao trào " trùng điệp va chạm"Có nên phạt không?"

"A a a..."

Cô ý loạn tình mê dâʍ đãиɠ mà kêu, thân thể mềm mại co rút phun nước, hắn đem thân thể Cửu Vi lật lại, nâng mông run rẩy lên, bộ ngực no đủ bị đè ép, Chung Bách Huyên trùng điệp mà đâm.

"A!" Trong cơ thể trống rỗng nháy mắt bị nhồi, Cửu Vi thích đến toàn thân cuộn tròn, gậy thịt liền thuận thế tiến càng sâu.

Chung Nách Huyên trầm mê cái tư thế này không thể tự kiềm chế, điều này làm cho phân thân của hắn mỗi một lần xâm nhập liền đâm trúng điểm mẫn cảm, một khi đâm trúng chính là một trận mãnh liệt co rút.

Cửu Vi đem chân mở to ra, cúc huyệt phấn nộn co rút lại khuếch trương có thể rõ ràng thấy được, đằng trước dâʍ ŧᏂủy̠ đem nửa người dưới đều nhiễm ướt.

Chung Bách Huyên mỗi một lần làm đều làm cho cả người Cửu Vi nhếch về phía trước.

Không biết mệt mỏi rút chọc làm cho Cử Vi cảm giác được cánh hoa đều nóng bỏng, tràn ngập kɧoáı ©ảʍ lại thống khoái, cô cũng không biết tiết bao nhiêu lần, Chung Bách Huyên một chút cũng không có ý dừng lại.

Lại tới nữa! Một cổ sóng thần kɧoáı ©ảʍ lại ngóc đầu trở lại!

Thân thể nửa trong suốt đột nhiên trong nháy mắt trở nên rõ ràng hơn, bạch quang chợt lóe qua, Cửu Vi mất đi ý thức, lưu lại thân thể vô ý thức run rẩy phun nước.

Chung Bách Huyên giờ phút này đã đạt tới cảnh giới quên hết tất cả, không biết rút chọc mấy trăm lần, mới bắn ra, mồ hôi đầm đìa, cuối cùng tê liệt ngã xuống giường.

Ngọc bội quấn ở cổ tay Cửu Vi thoáng chốc phát ra óng ánh xanh lá u quang.

Căn phòng yên tĩnh không tiếng động.

Chung Bách Huyên tỉnh dậy thì đêm đã buông xuống, nghĩ lại quá trình, có lẽ là ngọc bội phát huy tác dụng.

Kế tiếp, chỉ cần chờ đợi.

Hắn nhìn Cửu Vi đi vào giấc mộng, thương tiếc khẽ vuốt mí mắt cô, trong lòng vui vẻ.

"Ngày mai ngươi sẽ trở lại bên người của ta, thật tốt."

Sáng sớm hôm sau, Cửu Vi bị ánh sáng chói mắt chiếu tỉnh, cô theo bản năng nâng tay che, xuất hiện một cánh tay thanh mảnh.

Cánh tay không còn trong suốt?

Cô có thân thể! Thân thể thật!

Chưa kịp hưng phấn, trong đầu mang theo vô số hồi ức truyền tới, chỉ trong chốc lát tiếng thét chói tai vang lên -- "A! Huyên ca ca?"

Cô cầm tay đặt trước ngực, ôm lấy Chung Bách Huyên đã sớm thanh tỉnh lại có chút bất an.

"Phu quân, ta đã trở về!"

Chung Bách Huyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, Cửu Vi của hắn, thật sự đã trở lại.

Ngày ấy.

Tự phương trượng nói.

"Ngươi cùng nàng đều không phải người thường.

Kiếp trước nàng bị bệnh quấn thân sớm đã buông tay nhân gian, ngươi càng muốn nghịch thiên sửa mệnh."

"Nếu không phải ý niệm của ngươi đủ cường đại, hai người các ngươi trước khi chuyển thế đã hồn phi phách tán, không có cục diện như ngày hôm nay."

"Ông trời không chấp nhận được hai hồn phách dị thế, cho nên mới tạo thành ngươi thành công trọng sinh mà nàng chỉ có thể lấy hồn thể tồn tại trên đời.

Nếu ngươi không sớm trợ giúp nàng khôi phục thật thể, nàng sẽ biến mất khỏi thế gian."

Chung Bách Huyên không nói hai lời, quỳ xuống, chắp tay hành lễ.

"Cầu phương trượng vì Chung mỗ chỉ ra một con đường."

Phương trượng đưa tay nâng hắn dậy, dẫn hắn vào thiện phòng, lấy ra một khối ngọc bội ôn nhuận thông thấu.

"Mỗi ngày sau giờ Thân nàng sẽ ngủ say, là lúc hồn thể yếu ớt nhất.

Ngươi cầm ngọc bội mang lên người, chỉ cần trước đây nàng cùng ngươi từng có tiếp xúc, đợi nàng ngủ sẽ chậm rãi khôi phục thật thể."

"Thời điểm không lâu, chỉ có thể dùng một canh giờ."

"Một canh giờ ngươi cần làm một chuyện, kiên trì làm năm ngày.

Năm ngày qua đi, ban ngày nàng có thể chạm vào khối ngọc bội này, đến lúc đó ngươi đưa ngọc bội cho nàng, lặp lại chuyện đó, sáng hôm sau nàng sẽ có thân thể của mình, khôi phục ký ức."

"Chuyện đó...!Là cái gì?"

"Đưa tinh khí vào trong cơ thể nàng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ hồn thể" Phương trượng ho nhẹ một tiếng "Chính là chuyện nam nữ." Nói xong bắt đầu niệm tâm niệm chú.

Chung Bách Huyên hoàn toàn giác ngộ, còn lấy được chí bảo, khom người cảm ơn bước nhanh rời khỏi Vạn Cùng Tự, tìm Cửu Vi tiến hành chuyện nam nữ.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận